“Kéo lưới lên.”
Một ông lão dùng sức kéo một chiếc lưới đánh cá to.
“Ông ơi, đề con tới giúp.”
Một cô gái tâm mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc giản dị, trên gương mặt nhỏ nhắn tuôn đầy mồ hôi, chạy tới giúp ông lão kéo lưới đánh cá.
Cô gái này tên là Tần Nguyệt Nhi, ông lão là Tần Hoan.
Hai người là ngư dân sống ở huyện Kiến Giang.
“Đứa nhò ngốc, con nghì ngơi một chút đi, ông tự làm được.”
Ông lão cười ha ha, ông biết mấy ngày này cơ thể của cháu gái mình không tiện.
Ban đầu ông không muốn đưa nó theo, nhưng mà con nhóc này cứ nhất quyết đòi đi, cho nên ông cũng không có cách nào.
“Không sao đâu ông nội, con không sao.
mà”
Trên mặt Tần Nguyệt Nhi nờ nụ cười ngọt ngào, cùng giúp ông lão kéo lưới đánh cá.
Thế nhưng, vừa kéo được một nửa, sắc mặt Tần Hoan chợt biến, theo bản năng muốn buông tay.
Cái buông lòng tay này của ông khiến cho.
Tần Nguyệt Nhi giật này mình.
Cơ thể bị sức nặng kéo về phía trước: “Trời *** Tần Hoan nhìn lại, lúc này mới vội vàng kéo.
lấy lưới đánh cá, đề Tần Nguyệt Nhi không bị ngã sấp xuống.
“Con không sao chứ?”
Tần Nguyệt Nhi lắc đầu, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Không sao ạ, ông ơi, sao vừa rồi ông lại thả lòng tay thế?”
Nghe được cháu gái hỏi vậy, Tẩn Hoan nhướn mày.
Nhớ lại cành tượng vừa nãy, trong lòng liền trầm xuống.
Không ngờ, trong lưới đánh cá lại có một người.
Cũng không biết là sống hay chết.
“Nhóc con, con đi vào trước đi, ông ð đây.
một mình là được.”
Tần Nguyệt Nhi còn nhỏ, không thích hợp.
nhìn thấy cảnh nào.
“Không sao đâu ông nội, con giúp ông.”
Tần Nguyệt Nhi vẫn kiên trì lắc đầu, muốn cùng giúp ông nội mình một tay.
“Nghe lời ông, vào nhanh đi.”
Tần Hoan nhíu mày, giọng điệu có chút tức giận.
Tần Nguyệt Nhi có điều không hiểu, sao đột nhiên ông nội lại tức giận.
“Ông nội đừng nóng, con đi vào đây.”
Nói xong thì quay người đi vào trong khoang thụ) Thấy Tản Nguyệt Nhi đi rồi, lúc này Tản Hoan mới kéo lưới đánh cá lên. .
Lần nữa trông thấy “thi thể” có hơi sưng kia, ông không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Lần này không bắt được cá, mà lại vớt được một người.
Lúc gỡ “thi thể” ra khỏi lưới đánh cá, ông cụ mới theo bản năng sỡ lên mạch đập của “thi thể”, Chưa sờ thì không sao, vừa sỡ tới thì ông lập tức bị lọa ngã ngồi trên thuyền.
Nghe được âm thanh, Tân Nguyệt Nhi còn tường là có chuyện gì, vội vàng ra xem.
‘Vừa nhìn đã khiến cô bị dọa hét toáng lên.
“Am Cô vội vàng che mắt, quay lưng lại.
“Nguyệt Nhị, đi vào!”
Tần Hoan quát lên một tiếng, sau đó mới đứng dậy.
“Vâng.”
Tần Nguyệt Nhi quay người đi vào buồng nhỏ trên thuyền, sắc mặt tái nhợt.
Đó là một “thi thể” trần trùng trục, bị ngâm nước đến có chút sưng đỏ.
Nhưng Tần Hoan nhìn cỗ thi thể này, hít sâu một hơi.
“Con trai, con và ông cũng coi như là có duyên, nếu con đã không chết, vậy ông sẽ cứu con một mạng.”
‘Vừa rồi ông sờ mạch đập của người này phát hiện ra vẫn còn nhịp tim.
Nói cách khác, anh ta chưa chết.
“Nguyệt Nhi, cầm lái, chúng ta về nhài”
Ông hô vào trong khoang thuyền gọi Tần Nguyệt Nhỉ.
“Vâng ông nội!”
Lúc này Tẩn Nguyệt Nhi mới tới vị trí đuôi thuyền, khỡi động mô tơ, chạy về phía nhà mình.
Tần Hoan ngồi cạnh cỗ thi thể, nhìn bộ dáng của người này, thờ dài một tiếng.
“Ngay cả một bộ quần áo cũng không có, đứa trè đáng thương, rốt cuộc con đã trải qua chuyên gì…”