Bạn thân của Lục Đình là Trần Uyển nhìn cô.
không ngừng nháy mắt.
“Đây là bạn của mình, Vũ Hoàng Minh”
“Hoàng Minh, đây là bạn thân của tôi, tên Trần Uyền. Bên cạnh cậu ấy là bạn trai Lý Diệu.
Lục Đình giới thiệu ngắn gọn mọi người với nhau.
“Chào hai người.”
‘Vũ Hoàng Minh ngược lại rất khách khí chào.
hỏi mọi người một tiếng.
“Tiểu Đình, còn có vị anh Minh này, hai người muốn ăn gì? Bò bít tết hay là ăn cái khác?”
“Sau khi ăn xong chúng ta đi hát đi! Ta có hẹn cùng vài người bạn nữa. Nhân lúc vẫn chưa có qua năm mới mà tranh thủ vui chơi đùa giốn một chút!”
Trần Uyển trái lại rất hiếu khách, nhưng là bên cạnh lại truyền đến một giọng nói chế giễu.
“Tiểu Đình, cậu đừng có thấy người nào cũng đến đề kết bạn, không chừng người ta là có ý định lừa tiền lửa sắc của cậu nha!!!”
Một câu nói này của Lý Diệu đã làm sắc mặt.
của những người ngồi đây thay đồi.
Đôi mắt của Vũ Hoàng Minh hơi nheo lại.
Người này dưỡng như có địch ý với bản thân anh.
Bắt đầu từ thời điểm anh bước vào căn phòng này, tên này đã đối với anh tràn đầy thù địch.
Bộ dạng này của anh ta giống như anh đã cướp đi đồ vật mà anh ta yêu thích vậy.
Quan trọng nhất là, ánh mắt tên này lúc nhìn về phía Lục Đình rất không thích hợp.
“Lý Diệu, anh đang nói cái gì đó?”
Sắc mặt Trần Uyển tối lại, cô quay đầu lại trừng mắt liếc anh ta một cái.
Lý Diệu cười chế nhạo một tiếng: “Tôi nói thật, người này nhìn qua là biết không phải là dạng tốt lành gì!”
Trong mắt của anh ta, tên đàn ông ăn mặc.
bình thường, vẻ ngoài bình thường này, lấy cái gì tới so với anh ta? Lấy cái gì tới cạnh tranh với anh tạ?
Lý do mà anh ta cùng Trần Uyền ở bên nhau.
chính là vì Lục Đình.
Lần trước sau khi anh ta từ miệng Trần Uyền biết được, Lục Đình đã đi gặp một tên dân mạng, kém chút nữa thì anh ta đã tức điên lên.
Hiện tại Lục Đình lại trực tiếp dẫn đến đây.
một người đàn ông chỉ mới quen nhau vẻn vẹn có một ngày, nếu như nói giữa hai người bọn họ không có bất cứ chuyện gì xảy ra thì đánh chết anh ta cũng không tin!
Sắc mặt Lục Đình có chút khó coi: “Uyển nhị, bạn trai cậu hình như không có hoan nghênh bọn mình đến đây cho lắm. Vậy mình với anh ấy.
hiện tại rời đi trước, đến ngày mai mình lại đến tìm cậu chơi!”
Nói xong liền có định mang Vũ Hoàng Minh rời đi.
“Ôi! Khoan, từ từ đất!
Tiểu Đình, cậu đừng có đi. Nếu anh ấy còn dám nói lung tung, mình liền đánh chết anh ấy!”
Trần Uyển gấp gáp nói, vội vàng đứng lên kéo Lục Đình lại.
“Lý Diệu, tôi cảnh cáo anh, anh ấy là bạn của Lục Đình, đương nhiên cũng là bạn của tôi, anh nếu còn dám nói nhàm nữa thì anh có thể cút đi rồi đấy!” Trần Uyền nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Lý Diệu cười nhạo một tiếng: “Thôi được rồi!
Dù sao tôi cũng không cần thiết phải đi so đo.
cùng một tên nhà quê”
Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng anh ta lại không ngừng nồi lên ghen ghét!
‘Vào những ngày lễ, ngoài việc tặng quà cho Trần Uyền, anh ta vẫn không quên chuẩn bị cho.
Lục Đình một phần quà khác..
Thậm chí những món quà đó còn so với quà tặng Trần Uyền đều là đắt hơn, quý giá hơn.
Thế nhưng là tại sao, Lục Đình từ trước đến nay đều không bao giờ đụng đến đồ vật mà anh ta đã tặng?
“Câm miệng!
Trần Uyển trực tiếp hét thằng vào mặt Lý Diệu.
Lý Diệu cũng không nói câu nào, chỉ ð một bên cười chế nhạo một tiếng.
“Tiểu Đình, còn có Vũ Hoàng Minh, hai người đừng đề ý, anh ta chính là một cái miệng thối!
Trần Uyền vội vàng đối với hai người mờ lời xin lỗi.
Trái lại Lục Đình là cảm thấy không có gì to tát cả. Cô chủ yếu là sợ Vũ Hoàng Minh sẽ tức giận.
Quay đầu lại nhìn, cô mới phát hiện vẻ mặt Vũ Hoàng Minh vẫn như trước đề một biểu tình lạnh nhạt thờ, giống như anh đối với những lời Lý Diệu vừa nói không thèm để ý chút nào cả!
Sau khi dùng xong bữa tối không mấy vui vẻ tại nhà hàng phương Tây, mấy người bọn họ đi đến KTV xa hoa sang trọng nhất ð Nam Dương độ.
‘Tết Nguyên Đán đang đến gần, những người đi làm ăn xa ở ngoài đều sẽ quay trờ về.
Vì vậy nên việc làm ăn ở KTV đều tốt hơn bình thường, nếu không phải là Trần Uyển đã đặt chỗ trước thì sẽ không có lấy một gian phòng bao nào cả.
‘Vũ Hoàng Minh không thích nói này cho lắm, khế nhíu mày.
Tiếng nhạc ồn ào kia có chút khiến tâm trí con người trờ nên bực b‹ Ngược lại, Trần Uyển và Lục Đình lại tỏ ra vô cùng thích thú.