Trong mắt mọi người đều thấy quản lý có vẻ thích thú, thích thú nhìn người phụ nữ gọi là chị Hoa, có cảm giác hai quả cầu đang cọ vào cánh tay mình.
“Ai? Ai dám dùng thẻ ngân hàng giả trong cửa hàng của chúng ta! Tôi bây giờ sẽ cho hắn đi gặp quan ngay!”
Người quản lý hơi mập cầm lấy tấm thẻ đen trong tay chị Hoa, xem xét hết lần này đến lần khác.
Tuy nhiên, anh ta càng nhìn càng thấy không øn.
Trên khuôn mặt hơi phập phồng của anh ta đã xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
Lưng anh ta dần trở nên ướt sũng.
Anh rút hai cánh tay bị kẹp giữa hai quả cầu ra, nuốt thật sâu.
“Cái này… cái thẻ này là của ai?”
Chị Hoa dường như đã nhận ra điều gì đó không ổn, nhìn thấy người quản lý đổ mồ hôi trái tim cô ta như thắt lại.
“Là… là của tên nghèo đó.”
Cô ta đưa tay ra, chỉ vào Vũ Hoàng Minh đang ngồi trên ghế.
Lời vừa dứt, quản lý mập đã tát cô ta một cái tát trời giáng.
“Chát!”
Âm thanh chói tai vang vọng bên tai mọi người.
Mọi người đều chả hiểu gì, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao người quản lý lại đánh người phụ nữ này mà không nói lý do?
Vừa nãy không phải còn rất thích thú à?
Nhưng người quản lý mập phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, run rầy bước tới trước mặt Vũ Hoàng Minh.
“Ngài đây, xin hỏi đây là thẻ của anh sao?”
Người quản lý béo ục ịch bước đến chỗ Vũ Hoàng Minh với vẻ mặt đầy mồ hôi lạnh, còn những người bán hàng thì sững sð nhìn bộ dạng khiêm tốn của anh ta.
Đây chính là cách đối xử với những người có thẻ đen sao?
“Xem ra anh còn có chút mắt nhìn đấy.”
Vũ Hoàng Minh chế nhạo.
Quản lý mập mạp hai tay cung kính đưa thẻ ngân hàng, giọng điệu run rầy nói: “Công tử, hy vọng anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân này.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trái tim của người quản lý béo đã sóng dâng cuồn cuộn ngút trời rồi.
Anh ta từng có vinh dự đến cửa hàng chính Bắc Sơn, ở đó anh ta đã gặp gỡ nhiều nhân vật lớn.
Tuy nhiên, trong tay những nhân vật lớn đó đều chỉ có thẻ đen.
Cho đến khi ông chủ của trụ sở chính bọn họ gặp một ông chủ trong mười công ty hàng đầu ở Hà Nội, anh ta cũng may mắn nhìn thấy tấm thẻ trong tay của nhân vật lớn đó.
Cũng giống như thẻ trước mặt này, thẻ đen!
Hạn định cho phép, khoảng ba trăm nghìn tỷ đồng!
Anh ta không nghĩ ra tại sao loại thẻ này lại xuất hiện trên người thiếu niên này, nhưng anh ta biết rất rõ, loại thẻ này không có ai dám làm giải Dám làm giả, đó là tội chết.
“Thưa anh, mời anh lên lầu, nếu anh có nhu cầu gì cứ nói với tôi.”
Quản lý mập cúi xuống, không có sự cho phép của Vũ Hoàng Minh, anh ta thậm chí không dám đứng thẳng.
Mọi người xung quanh chết lặng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao nó lại khác với những gì họ nghĩ?
“Bỏ đi, thế thì không cần đâu, tôi chỉ muốn mua mấy chiếc xe!”
Vũ Hoàng Minh thản nhiên vẫy tay, rồi đưa thẻ cho Tiểu Lệ, người vẫn còn đang ngơ ngác.
“Phiền cô giúp tôi quẹt thẻ.”
Nghe thấy những gì anh nói, Tiểu Lệ định thần lại, cầm lấy thẻ ngân hàng mà anh đưa cho.
Vuốt nhẹ trên máy POS, trên đó hiển thị rất nhiều số 0 khiến Tiểu Lệ không đếm nổi.
Đến khi cô quẹt thẻ xong, cô mới định thần lại, trả thẻ ngân hàng cho Vũ Hoàng Minh.
“Thưa anh, thẻ ngân hàng của anh, anh…
cất nó đi.”
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ, sau đó đứng dậy khỏi vị trí của mình.
“Cảm ơn!”