Mục lục
Truyện Chiến Long Quân trở lại – Vũ Hoàng Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiêu ngạo, độc đoán!



Nó được phản ánh một cách rất chân thực trên người của Vũ Hoàng Minh.



Một thằng nhóc nội kình mà lại dám nói những điều như thế này với một bậc tiền bối có hơn hai mươi năm ám kình, nếu không phải muốn.



tìm chết thì chắc chắn bản thân rất tự tin.



“Như vậy xem ra, anh đang rất muốn chết rồi, thế thì tôi thành toàn cho anh!



Sắc mặt Trương Thắng Thiện lạnh dản, mang theo ý cười mỉa mai đi về phía Vũ Hoàng Minh.



Đông Hoàng Hải thấy vậy trực tiếp cản trước mặt Vũ Hoàng Minh.



Nhị Ngưu và Mai Nguyệt Thường cũng đồng thời đứng bên cạnh anh.



“Trương Thắng Thiện phài không?”



“Hôm nay ông động tới một cái tóc của anh ấy, tôi sẽ chặt một tay của ông, Đông Hoàng Hải tôi nói được làm được!”



Đông Hoàng Hải thờ ở nhìn Trương Thắng Thiện, trong mắt không che giấu sát khí.



Có Bạch Y trưỡng lão bảo vệ, Trương Thắng Thiện không dám làm gì anh.



Huống hồ, bây giờ ba người bọn họ đang liên thủ.



Một chọi ba, Trương Thắng Thiện không có cơ hội chiến thắng.



“Tiểu bối, người lớn nhà cậu dạy cậu như thế này sao?”



“Không biết lễ phép với người lớn một chút xe Lời nói vừa dứt, Trương Thắng Thiện đã vung tay tắt vào mặt Đông Hoàng Hải một cái.



Ngay cà Đông Hoàng Bạch Y cũng không kịp ngăn càn anh ta.



“Bốp!



Tiếng bốp vang lên khiến mọi người ở đó đều bất ngỡ.



Đông Hoàng Hải bị đánh bay đi giống như một cái bao nát, cũng may Đông Hoàng Bạch Y tay nhanh mắt lẹ đỡ được anh ta.



“Trương Thắng Thiện, ông muốn gây chiến với nhà họ Đông Hoàng chúng tôi sao?”



Đông Hoàng Bạch Y hét lên, toát ra khí thế dũng mãnh trên người.



Nhưng Trương Thắng Thiện lại chế nhạo: “Gây chiến thì làm sao? Chẳng lẽ bây giờ nhà họ Đông Hoàng các người ngăn càn được nhà họ.



Trương bọn tao à!”



Câu này vừa thốt ra, Đông Hoàng Bạch Y liển im lặng.



Bây giờ nhà họ Đông Hoàng gần như bị chia rẽ, nếu không có lão gia ra mặt, thì nhà họ Đông Hoàng bây giờ đã trỡ thành một gia tộc mạt lưu Giờ mà gây chiến với nhà họ Trương thật sự.



không phải là một lựa chọn sáng suốt.



“Mày dám!”



‘Vũ Hoàng Minh rất tức giậ Hai mắt bỗng chốc ửng đỏ, giáng một cú về phía Trương Thắng Thiện.



Sức mạnh khủng khiếp thực sự khiến Nhị Ngưu và Mai Nguyệt Thường bên cạnh phải lui lại ba bước.



“Bịcht”



Cú đấm vừa tung ra, Trương Thắng Thiện lập.



tức đưa tay lên chặn ngay trước ngực.



“Tuy nhiên, sức mạnh khủng khiếp đó vậy mà lại đánh anh ta lui hai bước.



Trên tay có cảm giác tê cứng truyền đến, trong lòng cảm thấy khó chịu!



“Mày muốn chết!



Toàn thân hạo hực, sát khí sôi trào!



“Tao thấy mày mới là muốn chết!”



Vũ Hoàng Minh giẫm xuống một cái, mặt đất liền nứt ra.



Cú đá này đều rất dùng lực, hung hăng đá thẳng về phía đầu của Trương Thắng Thiện.



“Hừm Trương Thắng Thiện hừ lạnh một tiếng.



Vừa rồi là anh ta sơ ý nhưng bây gið thì không nữa.



Tốc độ của anh ta cũng không thua gì Vũ Hoàng Minh.



Trong khi đối phương chưa nhấc chân, cú đấm của anh đã rơi trên bụng của Vũ Hoàng Minh.



“Bịch!”



Giống như một viên đạn đại bác, Vũ Hoàng Minh bay thẳng ra cách mặt đất nửa mét.



“Phịchf’ Anh phun ra một ngụm máu trong không khí ‘và nặng nề ngã xuống đất.



“Khụ khụ khụ!”



Anh còn chưa kịp đứng vững thì đã cảm thấy cổ họng có chút vị tanh, rồi lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.



“Mày đi chết đi!”



Đông Hoàng Hải tức giận hét lên và lao tới đánh Trương Thắng Thiện.



Nhưng mà, Đông Hoàng Bạch Y ỡ bên cạnh kiên quyết giữ lấy anh ta, lạnh lùng nói: “Đừng hấp tấp! Con không chỉ suy nghĩ cho cậu ta, mà cũng phải suy nghĩ cho cà gia tộc, bây giỡ con là cậu chủ của nhà họ Đông Hoàng!”



Tương tự, Nhị Ngưu và Mai Nguyệt Thường cũng bị các trường lão phía sau giữ lại.



Đông Hoàng Hải không thể cử động, nên anh ta chỉ có thể trơ trơ nhìn Vũ Hoàng Minh nôn ra máu.



Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương Thắng Thiện! Tốt nhất mày nên sống cho đàng hoàng, qua mấy năm nữa, tao đến lấy đầu chó.



của mày!”



Trương Thắng Thiện vỗ nhẹ lớp bụi trên người và cười khinh bì với anh ta.



“Thằng nhóc, quay về luyện thêm mấy năm, nói không chừng có thể tiếp được một quyền của tao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK