Đại học Quý Thành.
“Nguyệt Nhi, có phải gần đây cậu trúng xổ số không? Tớ thấy hình như gần đây cậu hào phóng hơn trước.”
Tô Liên ngồi bên cạnh Tần Nguyệt Nhi, cười nói, đùa giỡn với cô ấy.
Vừa rồi ba người cùng nhau ra ngoài đi ăn, nếu theo như lời nói ngày trước, khẳng định là Nguyệt Nhi sẽ gọi ba món chay một món mặn, dù sao thì kiều kết hợp này cũng rẻ nhất.
Thế nhưng, mấy ngày trở lại đây, Nguyệt Nhi đã thay đồi khẩu vị và chuyền sang ăn hai món mặn hai món chay.
Cứ như vậy thì tốn khối tiền.
Phải biết là, trước đây, khi Nguyệt Nhi đi ra ngoài thì đều phải tính toán xem mình sẽ phải tiêu bao nhiêu tiền, không thể vượt quá.
Mỗi lần ra ngoài, Nguyệt Nhi thà đi xe buýt còn hơn đi taxi về.
Lần gần đây họ đi mua sắm, Nguyệt Nhi như vậy mà lần đầu tiên mua một chiếc váy trị giá sáu trăm nghìn đồng, cô ấy nói rằng cô ấy rất thích nó.
Học kỳ trước, họ chưa bao giờ thấy Nguyệt Nhi mua quần áo giá quá hai trăm nghìn đồng.
Lần này cũng chọn đồ mấy chục nghìn hoặc là chín mươi chín nghìn đồng trên mạng, Tô Liên và Băng Thư đều không thề nhịn được mà mua cho cô ấy hai bộ quần áo.
Con bé này quá là tiết kiệm.
“Không có đâu, gần đây khá hơn thôi.”
Tần Nguyệt Nhi cười xấu hồ, có chút ngại ngùng.
Số tiền mà Vũ Hoàng Minh cho cô ấy, cô ấy gửi năm trăm bảy mươi nghìn vào thẻ ngân hàng.
Tiền thừa ra ba mươi nghìn đồng coi như là tiền mua quần áo cho mình trong học kỳ này.
Về số tiền kia, cô ấy không có ý định dùng đến, đề lại ngộ nhỡ sau này xảy ra chuyện gì khẩn cấp.
“Được rồi, còn tường rằng cậu đã mờ mang đầu óc, ai ngờ cậu vẫn tiết kiệm như vậy.”
Tô Liên cười hì hì, đặt tay lên vai Nguyệt Nhi.
“Nguyệt Nhi, ngày mai là thứ bảy, vì vậy tối nay có thể không cần phải quay lại. Có muốn chúng tớ mời anh trai của cậu một bữa không?”
Lời nói của Tô Liên khiến Băng Thư và Nguyệt Nhi đều thấy buồn cười.
“Được, cái con bé Tô Tô này, vậy mà có ý với anh trai của Nguyệt Nhi, có phải cậu muốn làm chị dâu của Nguyệt Nhi hay không?”
Băng Thư vừa cười vừa mắng một câu.
Tô Liên và Băng Thư cũng im lặng ngậm miệng.
Cục trường cục thương mại thực sự không phải là người mà họ có thể chọc giận.
Hơn nữa, Nguyệt Nhi cũng đã nói với họ.
Chiếc xe Bentley mà Vũ Hoàng Minh lái trước đây không phải của anh mà là của sếp của anh.
Ngộ nhỡ nếu thật sự có vấn đề gì xảy ra, liệu sếp của họ có giúp anh trai của Nguyệt Nhi hay không, đây mới là vấn đề.
Sắc mặt của Tần Nguyệt Nhi có chút tái nhợt đi, mím chặt môi.
Cô ấy không muốn vì vấn đề riêng của mình mà ảnh hường đến tương lai của anh trai.
Cho dù anh cũng không phải là anh ruột của cô ấy.
Nghĩ đến đây, Tần Nguyệt Nhi liền đứng dậy, muốn rời khỏi ký túc xá.
“Nguyệt Nhi, cậu đi đâu vậy?”
Tô Liên vô thức hét lên.
“Tớ ra bên ngoài đi dạo một chút, cậu và Băng Thư cũng không cần đi theo tớ, để cho tớ gọi điện thoại cho anh trai tớ.”
Tần Nguyệt Nhi nói xong liền rời đi.
Tô Liên và Băng Thứ liếc nhìn lẫn nhau, cả hai đều có chút bất lực.
Nhưng trong lòng Âu Dương Mỹ lại đang cười khẩy không ngừng, để cho bọn họ làm ra vẻ!
Hừ, tôi xem lần này cậu phải làm sao bây giờ.
Từ miệng bạn trai mình, cô ta biết được Lâm Hàn đang gây chuyện phiền phức với anh trai của Tần Nguyệt Nhi.
Sð dĩ cô ta nói ra là muốn nhìn xem thử người mà Tần Nguyệt Nhi gọi là anh trai có bản lĩnh gì mà đối đầu với Lâm Hàn.