Sở Quân Kim có chút nghỉ ngỡ.
Ông ta nghĩ mình biết tất cả những người Vũ Hoàng Minh quen biết.
Có vẻ như không có ai thực lực mạnh hơn Vũ Hoàng Minh.
Huống hồ ba người còn dám xông vào cứ điểm của hai tổ chức lớn, quả là to gan.
“Hẳn là như vậy, tôi cũng không rố nữa”
‘Vũ Hoàng Minh nỡ một nụ cười gượng gạo, nếu anh biết đó là ai thì thật tốt biết bao.
Thế nhưng, trực giác mách bảo anh rằng những người giải cứu con gái Dâu Tây ra nhất định phải là những ngưỡi anh quen biết.
Nếu không biết anh, chắc chắn cũng không biết con gái của anh.
Hơn nữa, không nhiều người biết con gái của họ.
Nghĩ đến đây, trong đầu Vũ Hoàng Minh xuất hiện khoảng chừng ba người.
Đôi mắt anh trớn trừng tròn xoe, cái này…
Dưỡng như có chút không quá chân thực.
Trong số những người anh biết, người có thể vượt qua thực lựa của anh, e rằng chỉ có anh H; Từ phải không?
Sức mạnh của Nhị Ngưu và em Thường có thể chênh lệch với anh một chút, nhưng cũng không phải có là khác biệt quá lớn.
Nhưng nếu đó thực sự là ba người bọn họ, chuyện này sẽ rõ ràng ngay!
Bằng không, họ cũng sẽ không đưa Dâu Tây.
đến tay Tô Thanh Trúc.
“Thôi bỏ đi, con gái của cậu đã trở về, cậu hãy lạc quan lên đi, tuyệt đối đừng đề xảy ra bất cứ chuyện gì, còn có chuyện Sơn Thần cậu phải chú ý nhiều hơn.
“Tôi sợ sẽ xây ra chuyện!”
Sở Quân Kim giọng điệu nghiêm trọng nói “Ừm, tôi biết rồi”
Sau khi cúp điện thoại, Vũ Hoàng Minh cổ gắng hết sức đề trấn tĩnh tâm trạng một chút.
Có một câu cứ quanh quần trong đầu anh không ngừng: Anh Hải Từ, các anh sẽ làm đến cùng phải không?
Nếu mấy người anh Hài Tử làm điều đó, vậy.
làm thế nào mà họ lại biết được cứ điềm của hai tổ chức này?
Làm sao lại biết được Tô Thanh Trúc ð đâu?
Đây đều là những điều dưỡng như giải thích cũng không thể hiều được chút nào.
Anh nhìn vào số điện thoại mà anh Hải Từ đề lại cho mình, và nhìn Tô Thanh Trúc đang chơi đùa cùng với con gái một chút, vẫn nhấn nút quay số.
Nhưng mà, sau khi trận chiến qua đi, Vũ Hoàng Minh đành chịu vậy không biết làm sao.
Vì điện thoại đã ð tình trạng tắt.
Do đó, bây giờ anh không có cách nào liên lạc được với mấy người Hải Từ.
Nhưng hơn hết, trước đó, anh Hài Từ đã ‘từng nói qua rằng mấy ngày nữa anh ấy muốn tới tìm anh để giúp đỡ một chuyện.
Đến lúc đó sẽ có thể biết có phải bọn họ đã làm được hay không.
Chì là hiện tại đó không phải là những thứ.
anh cần phải cân nhắc.
Bời vì anh sắp phải đi mai phục bắt những mật thám ẩn náu ờ Bắc Sơn.
Nhưng, anh muốn đưa Tô Thanh Trúc và con gái theo.
Lúc trước, Dâu Tây chính là đã bị bắt cóc ngay trước mắt anh.
Nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa, anh ‘thực sự không biết phải làm thế nào.
“Làm sao vậy?”
Tô Thanh Trúc chơi cùng với con gái đã mệt rồi, cô bước đến chỗ bên cạnh anh ngồi xuống, nhẹ nhàng đấm lưng giúp anh.
“Không có gì đâu, anh chỉ là không muốn đề em và Dâu Tây lâm vào nguy hiểm lần nữa. Nếu hai người vì anh mà gặp nguy hiểm, anh thực sự.
không xứng đáng làm ba và làm chồng”
Tất cả mọi người đều cho rằng tiếng tăm của Minh Vương thôi cũng đủ để khiến cho vô số người run sợ.
Nhưng họ cũng thật không ngỡ rằng anh cũng là một người bình thường, một người ba, một người chồng.
Tô Thanh Trúc im lặng, lằng lặng đấm lưng cho anh.
“Không sao đâu, không phải có Trương Hải Long và Sờ Thanh Nam ð đây sao?”
“Họ ở đây, em và Dâu Tây sẽ an toàn thôi”
Cô biết rằng Vũ Hoàng Minh chắc chắn phải có những việc rất quan trọng cần làm.
Nếu không, cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
“Đến lúc đó để xem lại, anh chẳng qua là không muốn hai người lại gặp chuyện lần nữa.”
Có lẽ mỗi Sð Thanh Nam và Trương Hải Long là cũng đủ để đối phó với các cao thủ bình thường.
Nhưng nếu gặp một cao thủ như Tiêu Quân hay là Lưu Chí thì cũng không có cách nào cả.
Thậm chí, nguy hiểm đến cả tính mạng.