“Không hiều ư?”
“Muốn tôi nói cho cô biết không?”
Trong hai con ngưới của Vũ Hoàng Minh hiện lên một tỉa lạnh lẽo anh kéo một cái dao găm trong tay dừng xoay chuyền anh.
Trong thoáng chốc Hoa Hồng có cảm giác mình giống như con mồi bị dã thú nhìn chằm chằm.
Toàn bộ cơ thể cô chấn động sau lưng ướt nhẹp mổ hôi lạnh.
Cô ta không hể nghỉ ngờ gì nếu cô dám động lậy lung tung, con dao gắm trong tay đối phương sẽ chặt đứt cổ của mình.
Hoa Hồng hít sâu một hơi, “Anh muốn biết cái gi”
“Cô là người của Ám Dạ hay là người của Thần Tích?”
Con dao găm trong tay Vũ Hoàng Minh lần nữa chuyền động anh chậm rãi lên tiếng hỏi Ánh mắt của Hoa Hồng lộ ra mấy phần sợ hãi.
Người này vậy mà biết đến tổ chức Thần Tích.
Xem ra, đối phương là cố ý nhằm vào chỗ.
này.
“Tôi là người của tổ chức Ám Dạ, nhiệm vụ của tôi là phụ trách liên hệ với ngưỡi của tổ chức Thần Tích”
Nghe đến đó trên mặt Vũ Hoàng Minh lộ ra một nụ cười.
Xem ra lần này tới thật đúng là có thu hoạch.
Xem ra, bây giờ mình đã bắt được một con cá lớn rồi.
“Hừ?”
“Vậy lần trước từ Thương Lan Châu tới Chris Lou và Orgrim đều là cô tiếp đãi à?”
Ánh mắt của Vũ Hoàng Minh rơi trên người của Hoa Hồng, bên trong ánh mắt chứa sát ý không hề che giấu.
Nghe vậy, sắc mặt Hoa Hồng bỗng nhiên thay đồi!
Cơ thể mềm mại mòng manh run rầy, “Anh là Vũ Hoàng Minh!”
Cô biến đồi nghĩ tới người này chính là một trong những nhân vật bị tổ chức của bọn họ liệt vào danh sách nguy hiểm nhất.
“Đoán đúng rồi, thế nhưng không có thường đâu.”
“Hiện tại bọn họ đang ở đâu/ Bây giờ Vũ Hoàng Minh rất rất muốn biết, hai cái tổ chức này sau khi bị người thần bí hủy diệt chuyền đến chỗ nào rồi.
Chỉ cần có cơ hội mình tuyệt đối sẽ không bò qua bọn họ.
Nghĩ chắc là cô gái này biết được cũng không ít tin tức nhì.
‘Vè mặt Hoa Hồng phức tạp, cô ta đã từ bỏ.
việc phản kháng.
Những thù đoạn vặt vãnh cô ta sử dụng trước mặt người đàn ông này… đúng là không đáng nhắc tới.
“Sau cái lần căn cứ của hai tổ chức lớn bị người tập kích, phần lớn người của tổ chức Thần Tích rồi khỏi Bắc Sơn, hình như là đang chuẩn bị cái gì đó thì phải.”
“Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm nhưng động tĩnh không hề nhỏ nha, nghe nói chí ít phải mười nhân vật cấp bậc Thiên Vương tham gia chuẩn bị xuất hiện ở Bắc Sơn này rồi.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Vũ Hoàng Minh đột nhiên thay đồi.
Mười nhân vật cấp Thiên Vương?
Sẽ xuất hiện ở Bắc Sơn!
Bọn họ muốn làm gì?
Chuẩn bị công phá Bắc Sơn sao!
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơitrong ánh mắt xoẹt qua một tia hàn ý.
Xem ra chuyện này phải nói cho nhà vua biết rồi, dựa vào một mình mình thì không thể giải quyết được.
Ở Bắc Sơn những nhân vật có cấp bậc Thiên Vương đã đề lộ thân phận trừ mình ra, cũng chỉ có Diệp Bách Kiên, Phong Hiểu Quang và Long Gia là người bên cạnh của nhà vua.
Bốn cặp mười, nhìn thế nào thì mình vẫn còn thua xa bọn họ.
Hơn nữa nếu như nhà vua nhúng tay vào có lẽ cũng sẽ xuất hiện loại tình huống như đối phương có cùng cấp bậc nhân vật với nhà vua.
“Còn gì nữa không?” Vũ Hoàng Minh mặt lạnh hồi.
“Tôi biết chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Hoa Hồng nhìn anh trong mắt nhiều hơn mấy.
phần e sợ.
Người đàn ông này thật là đáng sợ.
Hiện tại tổng chỉ huy căn cứ tổ chức của các cô ð chỗ nào?”
‘Vũ Hoàng Minh đột nhiên quay đầu, nhìn về Hoa Hồng đang bén lẽn thấp thỏm.
Cái ánh mắt khủng bố đó làm cô có cảm giác như rốt vào hầm băng.
“Tổng chỉ huy căn cứ của tổ chức không cố định, nhưng vẫn còn ở trong Bắc Sơn này, dựa theo quy luật trước khi đặt ra có lẽ… có lẽ hiện tại tổng chỉ huy căn cứ đang ð Nam Hà đi.”
Thanh âm của Hoa Hồng run rầy trả lời Vũ Hoàng Minh.