Lý Nguyệt xấu hồ nhìn người trước mặt.
“Cậu Tả, thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cho thuê khách sạn rồi, hai ngày nay không nhận đặt đơn.”
Cậu chủ của tập đoàn Tả thị, là người từ thành phố Cổ Dương đến, chỉ để mỡ một hội nghị xúc tiến đầu tư, liền muốn thuê toàn bộ Thịnh Thế Hoa Đình, này cũng quá xa hoa rồi.
Nếu không phải Vũ Hoàng Minh đã thuê, cô ta đương nhiên sẽ cho Tả Mộc Nhiên thuê rồi.
Nhưng bây giờ, hai ngày nay Thịnh Thế Hoa Đình đã chuẩn bị cho đám cưới của cậu Minh Thiếu gia, không thề thay đồi thứ tự.
“Tôi nói rồi, gọi người đó qua đây cho tôi, tôi sẽ tự mình nói chuyện với anh ta.”
Tà Mộc Nhiên đầy kiêu ngạo, theo sau là hai vệ sĩ áo đen.
Theo anh ta, cái nơi nhỏ bé Vân Xuyên này, anh ta chính là ông chủ.
Một cái khách sạn nhỏ, dám từ chối yêu cầu của anh ta, thật là không biết trời cao đất dày là gì.
“Cậu Tà, tôi đã gọi điện thoại rồi, hiện tại anh ấy đang trên đường tới đây.”
Sắc mặt Lý Nguyệt có chút xấu hồ, cô ta chỉ hy vọng Vũ Hoàng Minh có thể nhanh chóng đến.
Cô ta chỉ là một giám đốc nhỏ, đối mặt với một doanh nghiệp lớn như tập đoàn Tả thị, ngay cả ông chủ của Thịnh Thế Hoa Đình cũng không.
dám lớn tiếng trước mặt Tả Mộc Nhiên.
“Cộc cộc cộc!”
Có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Cửa mờ, Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long bước vào văn phòng của Lý Nguyệt.
“Cậu Minh, anh tới rồi.”
Nhìn thấy Vũ Hoàng Minh, Lý Nguyệt thờ phào nhẹ nhõm.
Giờ thì ồn thôi, việc còn lại cứ để hai người bàn bạc.
Một người là ông chủ tập đoàn Thanh Vân, một người là cậu chủ của tập đoàn Tả thị.
Một giám đốc nhỏ nhoi như cô ta không có đủ khả năng đắc tội với một trong hai người họ.
“Giám đốc Lý, không biết cô tìm tôi gấp như vậy có chuyện gì sao?”
Vũ Hoàng Minh đương nhiên thấy Tả Mộc Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha, nhưng anh không thèm nói chuyện với anh ta.
Lý Nguyệt định giới thiệu, nhưng Tả Mộc Nhiên, người đang ngồi trên ghế sofa mờ miệng nói.
“Anh chính là người thuê khách sạn này?
Nghe nói anh sẽ kết hôn vào ngày mồng tám tháng chín đúng không?”
“Bây giờ, tôi muốn khách sạn này, tôi cũng không phải là người vô lý. Tôi sẽ cho anh hai lựa chọn, thứ nhất là hoàn tiền. Tôi sẽ bồi thường cho anh 15 tỷ đồng. Thứ hai là…tôi tin anh không muốn biết đâu.”
Tà Mộc Nhiên dựa vào ghế sofa, không thèm nhìn Vũ Hoàng Minh.
Hai vệ sĩ bên cạnh đứng thẳng bảo vệ anh ta ð giữa.
Kiêu ngạo không bình thường.
Lý Nguyệt nghe thấy điều này, khuôn mặt cô ta trở nên tái nhợt và nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Cậu Minh, đây là cậu Tả Mộc Nhiên của tập đoàn Tả thị ð thành phố Cổ Dương.”
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ, “Ừ, tôi biết rồi.”
Nói xong, anh nhìn Tả Mộc Nhiên đang ngồi trên ghế sofa.
“Anh vừa rồi là đang nói chuyện với tôi à?”
Tả Mộc Nhiên quay đầu lại, khinh thường nhìn Vũ Hoàng Minh, “Sao lại không phải là tôi nói chuyện với anh, chẳng lẽ tôi đang nói chuyện với một con chó sao?”
“Ö một nơi nhỏ bé như Vân Xuyên này, anh cái tên quê mùa có bao nhiêu tiền chứ, cho anh 5 tỷ đồng, nhường khách sạn này cho tôi, tôi có thể cân nhắc cho anh tham gia hội nghị xúc tiến đầu tư của tôi.”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của Vũ Hoàng Minh lộ ra vẻ lạnh lùng.
Anh thực sự không biết tại sao trên thế giới này lại có nhiều kẻ ngốc như vậy.
Tuy nhiên, anh không muốn nói chuyện với anh ta chút nào.
“Giám đốc Lý, vừa rồi cô có nghe thấy tiếng chó sủa không? Hình như tôi không nghe thấy, nếu như không có chuyện gì, tôi sẽ đi trước.”
Nói xong, anh cùng Trương Hải Long muốn rồi khỏi văn phòng.
Nhưng một giây sau, hai vệ sĩ mặc đồ đen đã đứng trước mặt họ.