“Cậu Minh, cậu cứ bỏ qua cho bọn chúng như vậy sao?”
Trương Hải Long có chút không hiểu.
Chỉ chặt vài ngón tay rồi tha cho bọn chúng?
Điều này có chút không phù hợp với tính cách của cậu Minh.
“Anh ta cũng coi như là thổ địa của chỗ này, nếu như có tin tức gì sẽ lập tức biết, giữ lại có ích hơn là giết.”
Vương Ma Tâm đã ở Vân Xuyên nhiều năm như vậy, cũng có không ít tai mắt, nếu có tin tức gì, chắc chắn bọn họ sẽ nhận được tin báo.
“Vẫn là cậu Minh nghĩ chu đáo.”
Trương Hải Long cười hì hì nói.
“Đi thôi, đừng có mà nịnh bợ, về nhà.”
Vũ Hoàng Minh tức giận nói.
“Vâng!” Trương Hải Long lái xe đưa Vũ Hoàng Minh và Dâu Tây trở lại biệt thư.
Sàn quyền anh ngầm.
Tay Vương Ma Tâm đã được băng bó, mặt mày lạnh lùng tái nhợt.
“Đi gọi đám thằng hai đây.”
Mấy đàn em nhìn mặt mũi gã ta âm trầm lạnh lùng, không dám nói câu gì, im lặng rời khỏi phòng.
Mấy phút sau, mấy người tối hôm đó tập kích Tô Thanh Trúc xuất hiện trong phòng.
Những người này trông thấy tay Vương Ma Tâm nhuốm máu thì vẻ mặt rất kinh hãi.
“Đại ca, anh bị sao vậy?”
“Ai làm, bây giờ em sẽ đi chơi chết nó!”
Vương Ma Tâm nhìn mấy người kia một cái, lạnh lùng nói: “Hiện tại tôi muốn các cậu làm một chuyện.”
“Đại ca, đừng nói là một chuyện, cho dù mười chuyện chúng em cũng sẽ làm.”
Thằng hai của Vương Ma Tâm là người thứ nhất mỡ miệng.
“Đúng vậy đó đại ca! Anh nói cho chúng em biết là ai làm, em mang đầu của nó đến gặp anh.”
Lại thêm một người đàn ông vẻ mặt có chút tà ác mở miệng.
Vương Ma Tâm lườm bọn họ: “Vậy sao? Vậy thì tốt, người kia gọi là Minh Vương, các người đi tìm mang đầu người ta về đi.”
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như chết.
Mồm thằng hai giật một cái: “Đại ca, anh không nói đùa đấy chứ, làm sao Minh Vương có thể đến chỗ của chúng ta chứ?”
Nếu như việc này là do Minh Vương làm, vậy thì bọn họ đừng nghĩ sống.
“Nếu như tôi nói là thật thì sao?”
Vương Ma Tâm đặt một thanh khảm đao lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người kia.
Giọng nói của mấy người kia đình trệ, nhìn vẻ mặt của Vương Ma Tâm không giống như là đang nói đùa.
“Đại ca, những gì anh nói, đều là thật? Thực sự là….”
Vương Ma Tâm hít sâu một hơi: “Chấp nhận số phận đi, mấy người các người, mỗi người chặt đứt.”
“Ai dám không chặt, tôi giúp người đó.”
“Lði này vừa nói tra, vẻ mặt mấy người kia lập tức thay đổi.”
“Đại ca, ý của anh là sao?”
“Chúng em theo anh nhiều năm như vậy, vậy mà vây giờ anh muốn chặt chứt năm ngón tay của chúng em?”
“Đại ca, anh làm như vậy không phải là khiến các anh em quá lạnh lòng sao?”
Vẻ mặt mấy người kia rất khó coi!
Nhưng mà, Vương Ma Tâm lại đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy người kia.
“Mấy người cho là tôi muốn sao?”
“Người kia là Minh Vương! Là Minh Vương đó! Trong thiên hạ này, có mấy người dám nói mình là Minh Vương? Nếu các người không ra tay, thứ chờ các người chính là cái chết!”
“Tôi làm như vậy, còn không phải là vì bảo vệ tính mạng của các người sao?”
Câu nói này, Vương Ma Tâm gần như là hét lên.
Mấy người kia lập tức im lặng.
“Đại ca, tại sao Minh Vương lại tới tìm chúng ta?”
Thằng hai có chút không hiểu.
Minh Vương là sự tồn tại giống như như mây kia, làm sao có thể chú ý đến thứ sâu kiến như bọn họ.
“Bởi vì Tô Thanh Trúc chính là vợ của anh ta, hiện tại các người biết anh ta là ai rồi chứ? Chuyện này nếu ai dám nói ra thì sẽ lập tức bị giết chết, rõ chưa?”
Bùm!
Giống như có một quả bom nặng ký đang nổ tung trong đầu họ.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
“Ra tay đi! Về sau, mỗi người các người cầm mười tỷ đi khám bênh”