Sau khi cỡi ra, tốc độ của cậu ta cũng được nâng lên một cấp độ mới.
Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Vũ Hoàng Minh cũng tắt dần.
Có về như anh chàng này thực sự là một tên đấu điên cuồng chiết Cậu ta khoác trên mình bộ quần áo hàng trăm kilogam đề đánh với anh.
“Lâu lắm rồi mới được thả lòng như bây giờ.
Đến đây, chúng ta cùng đánh một trận ra trò nào!”
Ánh mắt Phong Hiểu Quang lạnh lùng, chuẩn bị xuất toàn lực tiến công.
‘Vũ Hoàng Minh dẫn bình tâm lại, sắc mặt cũng trờ nên bình tĩnh.
“Nếu anh đã nói như vậy thì tôi sẽ theo đến cùng.”
Anh hít sâu một hơi, dồn hết sức lực.
“Đánh!”
Hai bóng người lại lao vào nhau.
Lần này, tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy Mấy người Tiêu quân còn hoa cả mắt thì nói gì đến những người lính khác.
Ánh mắt của bọn họ chỉ có thể nhìn theo hướng hai người di chuyển, còn động tác của hai người đó thì bọn họ chẳng thể nào thấy rõ.
“Bộp!”
Cuối cùng, cả hai đá vào ngực nhau.
“Phụt”
‘Vũ Hoàng Minh há miệng phun ra một ngụm máu, thân hình lui về phía sau hơn mười bước.
Nhưng… tình trạng của Phong Hiểu Quang lại tệ hơn.
Cà người cậu ta bị đá bay bồng lên, ở trên không phun ra một ngụm máu, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Sức mạnh từ cú đá của Vũ Hoàng Minh vượt quá dự kiến của của cậu ta.
Nếu cậu ta không điên cuồng rèn luyện bản thân hơn một năm, nhất định sẽ chết chắc dưới cú đá này.
Cậu ta từ từ đứng dậy, đánh vào ngực mình một chưỡng.
Cậu đánh tan máu bẩm đang tụ trong lồng ngực, ép mình phun ra ngụm máu này.
“Anh rất mạn] Phong Hiểu Quang tái mặt nhìn Vũ Hoàng Minh cách đó không xa, ánh mắt cứng lại.
‘Vậy mà mình lại không xứng là đối thủ của anh ta, hơi bất ngờ thật.
Cậu ta còn tường rằng thực lực của mình và anh ta cũng không chênh lệch mấy.
Nhưng bây giờ có vẻ như đối thủ lại mạnh hơn.
“Anh cũng không tồi đâi Vũ Hoàng Minh lau vết máu trên khóe miệng, khế mìm cười.
“Tất cả mọi người chú ý, lập tức đến bảo vệ căn cứ của Cô Lang!”
Phong Hiểu Quang quát vào mấy người Phong Ngô Quân.
Bây giờ Vũ Hoàng Minh đang ờ đây, không ‘thể không giải quyết chuyện này.
Tuy nhiên, trước mắt, cậu phải hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”
Phong Hiểu Quang cau mày nhìn Vũ Hoàng Minh.
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Vũ Hoàng Minh hoàn toàn lạnh đi.
“Hơn một năm trước, Cô Lang Quân đã ra ngoài thực hiện một nhiệm vụ, anh có biết chuyện này không?”
Anh nhìn về phía Phong Hiểu Quang, đối phương hẳn là biết chuyện này.
“Tôi biết, họ ra ngoài đề tiêu diệt ngoại xâm, chẳng lẽ không phải sao?”
Phong Hiểu Quang cau mày, chẳng phải tiêu diệt ngoại xâm là một chuyện rất bình thường sao?
Vậy thì tại Sao…
“Tiêu diệt ngoại xâm?”
ð tôi nói cho anh biết, họ đã cấu kết với các tổ chức bên ngoài, và đã phá hủy hoàn toàn ngôi làng nơi tôi lớn lên!”
“Tất cả những người thân của tôi đều đã bị giết chết!”
“Anh nói xem, mối thù này tôi có nên báo hay không?”
Đôi mắt Vũ Hoàng Minh đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Phong Hiều Quang.
Ánh mắt Phong Hiểu Quang ngưng đọng, cậu không ngỡ sự tình lại nghiêm trọng như vậy.
Nếu đúng là như vậy, thì đội quân này của cậu ta… sợ là cho dù quân vương có đến đây, cũng không thể ngăn được cơn giận của Vũ Hoàng Minh.
“Xin lỗi, là do tôi bất cần, tôi không ngờ lại xây ra chuyện như vậy.”
Nét áy náy dần hiện lên trên khuôn mặt của cậu ta, vì cậu tin rằng Vũ Hoàng Minh sẽ không lửa gạt cậu.
“Được rồi, chuyện này anh không biết, tôi cũng không trách anh.”
“Tuy nhiên, không phải chỉ có bọn họ đáng chết, còn có môt số người khác nữa!”