“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, Thanh Trúc, cháu đến phòng làm việc của ông lấy hợp đồng, tan họp.”
Tất cả mọi người im lặng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Trúc trở nên tái mét, trong lòng kìm nén cơn tức.
Nhưng…
Đây là quyết định của ông nội nên cô không có cách nào thay đổi được.
Chủ yếu đừng ảnh hưởng tới hôn lễ của cô và Vũ Hoàng Minh là được.
Cô đi theo ông cụ Tô vào trong phòng làm việc rồi thuận tay đóng cửa lại.
“Thanh Trúc, ông biết cháu rất không cam tâm nhưng mà ông nội cũng không còn cách nào.” Ông cụ Tô thờ dài nói.
Tô Thanh Trúc hít sâu một hơi nhìn ông cụ Tô.
“Ông nội, chuyện chúng ta có thể hợp tác với tập đoàn Thanh Vân là do Hoàng Minh giúp cháu nên cháu mới có thể ký được hợp đồng này, cháu chỉ hy vọng rằng ông có thể thừa nhận các điều kiện đã được bàn trước đó là được.”
Giọng điệu của ông cụ Tô ngưng trệ sau đó nói: “Vũ Hoàng Minh có năng lực đó sao? Thanh Trúc, chẳng lẽ ông lại không biết Vũ Hoàng Minh là ai sao? Ông cũng đã điều tra thân phận của nó, nó có khả năng quen biết với người của tập đoàn Thanh Vân sao?”
Thực ra thì bản thân ông cụ Tô cũng không dám xác định, rốt cuộc thì hiện tại thân phận của Vũ Hoàng Minh là gì.
Ông ta cho người đi thăm dò nhưng kết quả lại vẫn giống như lúc trước.
Thân phận của Vũ Hoàng Minh vẫn chỉ là một chiến sĩ đã giải ngũ.
Một chiến sĩ đã giải ngũ lại có thể quen biết với các nhân vật cấp cao của tập đoàn Thanh Vân sao, nói đùa gì vậy chứ.
Càng không cần phải nói tới chuyện giúp Tô Thanh Trúc lấy được hợp đồng này.
Nhưng mà ông thấy dáng vẻ của Tô Thanh Trúc lại không giống như là đang nói dối.
“Ông nội, ông như vậy là định nói không giữ lời sao?”
Sắc mặt Tô Thanh Trúc trở nên rất khó coi, cô cảm thấy hơi tức giận.
Những điều kiện đã bàn xong, nói đổi là đổi, giống như chuyện cô ký kết hợp vậy, vừa mới sang tay đã giao lại cho cho chị thứ hai của cô.
“Không phải ông nội nói không giữ lời, nếu như cháu có thể đưa ra chứng cứ chứng minh nó giúp đỡ cháu, vậy thì điều kiện nay xem như đã đạt được, cháu thấy thế nào?”
Ông cụ Tô ngồi trên ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Trong lòng ông ta không đồng ý gả Tô Thanh Trúc cho Vũ Hoàng Minh, bây giờ hợp đồng đã tới tay thì lại càng không thể đồng ý.
“Được!”
“Lần này, cháu hy vọng ông nội nói được làm được “
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Trúc trở nên tái nhợt, đôi tay nhỏ siết chặt.
Cho tới bây giờ cho dù cô có nói thế nào thì ông nội cũng sẽ không tin cô.
Trừ phi cô có thể đưa ra chứng cứ Vũ Hoàng Minh đã giúp cô.
Nếu không cô có nói gì cũng vô ích mà thôi.
“Đây là hợp đồng của nhà họ Vương, cháu xem một chút đi sau đó đi ký hợp đồng với tổng giám đốc Thụy, sau khi hợp đồng được hoàn tất cháu sẽ là người hoàn toàn chịu trách nhiệm về nó.”
Ông cụ lấy một phần hợp đồng chưa được ký tên từ trong ngăn kéo ra.
Tô Thanh Trúc đi lên trước mỡ hợp đồng ra tùy ý nhìn thoáng qua, trái lại hợp đồng không có vấn đề gì nhưng cái tên ð bên trên lại thu hút sự chú ý của cô.
Vương Hoàng Thụy!
Hai ba năm không có liên lạc, không ngờ lắc mình một cái đã thay đổi trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Vương Thị.
Cô nhớ rõ Vương Hoàng Thụy chưa từng nói thân phận của anh ta với mình.
Có lẽ bản thân anh ta chính là người của nhà họ Vương.
“Được rồi, cháu đi làm việc trước đi, ông muốn nghỉ ngơi một chút, ông già rồi nên cơ thể không chịu được mệt mỏi.”
Ông cụ Tô khẽ than.
“Ông nội nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Nói xong cô cầm hợp đồng rời khỏi phòng làm việc của ông cụ.
Cô vừa mới đi đến cửa thì Tô Thanh Mai đi tới với vẻ mặt tươi cười.
“Thanh Trúc, sao vậy? Sao mặt lại tràn đầy vẻ không vui thế kia.”
Nụ cười kia làm cho người ta không nhịn được muốn cho cô ta một bạt tai.
Sắc mặt Tô Thanh Trúc lạnh lùng: “Tô Thanh Mai, cô đừng có quá đáng”
Tô Thanh Mai nghe xong thì lập tức cười giễu.
“Tô Thanh Trúc, bây giờ hợp đồng đã rơi vào tay của tôi rồi cô còn có thể làm được gì chứ? Cô vất vả ký được hợp đồng nhưng vẫn còn chưa cầm nóng tay thì đã rơi vào tay của tôi, có phải là rất không cam tâm không? Haha, toii thích nhìn thấy cô như thế này nhất”
Tô Thanh Trúc chịu đựng cơn tức ở trong lòng.
Cô đi vòng qua người Tô Thanh Mai muốn rời khỏi đây nhưng mà Tô Thanh Mai lai đưa tav ngăn cô lai.