Nhưng Vũ Hoàng Minh khẽ cười một tiếng, ba ngón tay xẹt qua khuôn mặt.
Lập tức trên mặt của anh xuất hiện ba vết máu đỏ sẫm.
“Không có việc gì, anh tới cứu em.”
Tô Thanh Trúc nghe xong, khóc càng thêm khổ sỡ.
“Cứu người?”
“Tôi ngược lại muốn xem xem, anh có mấy phần bản lĩnh!”
Cậu ba Bảo thế nhưng vẫn không để ý đến sự sống chết của Vũ Hoàng Minh, dù sao ba người này đều muốn chết.
Lại thêm một gậy đánh về phía đầu Vũ Hoàng Minh.
Nhưng mà Mạc Vĩnh Hùng đã giữ côn sắt của cậu ba Bảo lại.
“Chờ anh ta nói hết đã”
Ánh mắt Mạc Vĩnh Hùng rét lạnh nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh. .
Vũ Hoàng Minh đưa đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm vết máu lưu lại trên khóe miệng, “Mạc Trung Kỳ đúng là chết trong tay tôi, em dâu anh cũng thế thôi, bị tôi dùng roi, từng roi từng roi quất chết, bởi vì cô ta làm sai một việc.”
“Dám đụng đến con gái tôi, cô ta chết cũng không có gì đáng tiếc”
Nói đến đây, khóe miệng anh nhếch lên một tiếng.
Nụ cười kia, nhìn lại có mấy phần làm người ta sợ hãi.
Nhưng bốn người ở bên cạnh đang nói chuyện lại nhíu mày.
“Anh Mãnh, tại sao tôi lại cảm thấy cái ten Vũ Hoàng Minh này nghe quen quá, đã nghe qua ở đâu rồi.”
Người kia chống đầu, đang suy nghĩ đã nghe qua cái tênVũ Hoàng Minh này ở đâu rồi.
“Tôi hình như cũng đã nghe qua rồi, chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ ra.”
Người khác bên cạnh Sấu Mã cũng cau mày.
Mà người tên Mãnh Hồ ở giữa sắc mặt có chút ngưng trọng, “Tôi cũng nghe qua, nhưng thật sự không nghĩ ra đến cùng đó là những người nào.”
Nhiều người đang nghĩ về thân phận của Vũ Hoàng Minh.
“Người sau lưng anh là ai?”
Trong ánh mắt Mạc Vĩnh Hùng lộ ra sự lạnh lùng, trong tay cầm chặt côn sắt hơn.
Nếu là nhân vật sau lưng của tên này, vậy hôm nay anh ta chết chắ!
c“Người sau lưng tôi? Anh muốn gặp một lần sao?”
Vũ Hoàng Minh căn bản không để ý đến biểu cảm phẫn nộ trên mặt hai người kia, chỉ phối hợp đốt lên thêm một điếu thuốc.
Mặt Mạc Vĩnh Hùng biến sắ!
c Giơ cây gậy trong tay lên chỉ vào Vũ Hoàng Minh: “Anh đã gọi người đó?”
“Hô.”
Một ngụm khói nồng đậm phun ra từ miệng Vũ Hoàng Minh.
“Gọi người đó? Cũng không có, nhưng mà, nếu như anh muốn gặp một lần người đằng sau tôi, bây giờ tôi có thể để cho anh nhìn một chút.”
“Mẹ nó, ông đây giêt chết mày!”
Cậu ba Bảo không quản được nhiều như vậy, xông lên trước ngay lập tức muốn cho Vũ Hoàng Minh một gậy.
Tên này quá cuồng vọng rồi.
Bị đánh thành bộ dạng này rồi, vẫn không quên hút thuốc.
Mà Tô Thanh Trúc bị trói trên trụ đã đá sớm khóc đến đỏ mặt, giọng khàn đến mức nói không ra câu nào.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn trán Vũ Hoàng Minh không ngừng chảy máu, yên lặng rơi lệ.
Về phần Vũ Đức Trung đang bị trói ð một bên khác, ngay cả thờ mạnh cũng không dám.
Bởi vì anh ta biết, ngay lập tức sẽ có người chết.
“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng nhúc nhích, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đó.”
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười một tiếng, cầm thuốc lá lên hút thêm một hơi.
“Dọa tôi? Có dọa tôi cũng không sợ!”
Cậu ba Bảo cũng không tin lời Vũ Hoàng Minh nói, giơ dậy lên muốn đập tới.
Ánh mắt Vũ Hoàng Minh phát lạnh, tàn thuốc trong tay bị gạt bắn tứ tung.
“Ba”
Tàn thuốc rơi xuống trên mặt cậu ba Bảo.
Cậu ba Bảo theo bản năng đưa tay lên ngay lại trước mắt, khi anh ta lấy lại tỉnh thần, Vũ Hoàng Minh đã đưa tay phải lên, làm dáng vẻ của một khẩu súng lục.
“Đừng nhúc nhích, động một cái, sẽ chết người đó.
Vũ Hoàng Minh còn cố ý nhắc nhỡ cậu ba Bảo một câu.
Nhưng anh lúc này lại phát khùng lên, sao lại quản nhiều như vậy.
“Đi chết đi!”
Một bước sải chân thật dài về phía trước, côn sắt đập thẳng về phía đầu Vũ Hoàng Minh.
Bờ môi Vũ Hoàng Minh có chút mở ra, phun ra một âm thanh: “Phanh.”
Tay phải cầm súng ngắn nhẹ nhàng nhấc lên.