Áo gió màu xám bị máu nhuộm thành đỏ.
Anh không ngỡ ba người đàn ông này lại phối hợp tốt như vậy.
Chỉ bằng một hiệp đã khiến anh bị thương, xem ra muốn tiêu diệt bọn họ không phải chuyện dễ.
“Rốt cuộc là người nào?”
Mắt Vũ Hoàng Minh lộ vẻ lạnh lùng, tay nắm chặt con dao ngắn.
Chút vết thương nhò này đổi với anh mà nào.
không gây ảnh hường nào cả.
Người đàn ông ở giữa cũng không vội ra tay, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.
“Mày biết Đông Hoàng Hải chứ?”
Nghe thấy cái tên này, mặt Vũ Hoàng Minh biến đổi.
“Tụi mày là ai?”
Người đàn ông cười lạnh lùng: “Bọn tao là ai ư? Chẳng phải mày đã đoán được rồi đó sao.”
Vè mặt Vũ Hoàng Minh tối lại “Bọn mày chắc là gia tộc đối địch với nhà Đông Hoàng phải không? Lần này ra tay vì muốn giải quyết anh ấy Dựa theo lời của người đàn ông thì về cơ bản anh đã đoán ra được, ba tên này ra ngoài nhằm.
mục đích giết Hoàng Hải.
Có điều, chỉ trông cậy vào thực lực của bọn họ mà đòi đối phó với Hoàng Hải đang ở thời kỳ.
đình cao thì không khỏi quá coi thường Hoàng Hài rồi.
Nhưng Hoàng Hải lại đang bị thương nặng.
Đừng nói là ba người, ngay cả khi chỉ có một tên ‘thì Hoàng Hải cũng khó mà chống đỡ.
“Không sai. Bây giờ nó đang ð dưới âm phủ chờ mày đấy, thằng ranh kia”
Gã đàn ông bên phải nhếch mép cười, trong ánh mắt tràn ngập ý lạnh.
Nghe thấy những lời này, mắt Vũ Hoàng Minh nồi lên sát khí giết người.
“Anh ấy chết rồi?”
Anh có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng anh Hoàng Hải đã chết.
Lại còn chết trên đường về nhà!
“Thì sao nào?”
“Tức giận à? Ngại quá, thằng đó thực sự đã chết rồi, chết trên đường về nhà. Còn về phần mày thì ba anh em chúng tao cũng sẽ phụ trách đưa mày đi gặp nó.”
“Ra tay đi!”
Người đàn ông đứng giữa quát lớn một tiếng, ba tên cùng lúc xông lên.
Sát khí giết người xuất hiện từ bốn phía, không khí xung quang bỗng dưng trờ nên lạnh giá.
Nhưng bọn chúng không nhìn thấy hai tròng mắt đỏ rực của Vũ Hoàng Minh.
Đỏ như màu máu, sát khí giết người sùng sục.
“Bọn mày đều phải chết.”
Âm thanh thê lương quanh quần bên tai chúng.
Ba tên đều cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua.
Mặt đất dưới chân Vũ Hoàng Minh xuất hiện vô số khe hỡ.
Thân thể anh lao đến như một mũi tên vừa rời dây cung.
Dao ngắn trên tay xẹt qua cổ ba tên kia.
Máu tươi ngay lập tức phun trào như suối.
Ba tên này trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh ð trước mặt.
Bọn chúng có chết cũng không thể nghĩ ra được, tại sao anh có thể sờ hữu tốc độ kinh khủng đến vậy.
Nhanh tới độ chúng không thề phòng ngự được.
“Mày…
Gã đàn ông ở giữa che cổ lại, hai mắt trợn tròn xoe.
Cho dù vậy cũng không thề ngăn được dòng máu tưới trào ra từ khe hỡ ngón tay.
Máu tươi nhuộm nền đất thành một màu đỏ.
Gam màu đỏ rực nổi bật trên đường phố vắng tanh.
Nhưng giải quyết ba kẻ này xong, Vũ Hoàng Minh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Một đòn kia tiêu tốn hết sức lực của anh.
Anh cũng không biết mình phẫn nộ đến mức nào mà có thể bộc phát sức mạnh kinh hoàng đến vậy.
Nhưng anh chẳng còn sức đề thắc mắc nữa Thân thể ngã quy xuống đất, phát ra một tiếng rầm.
Trong lúc anh đang nửa tỉnh nửa mê thì có một bóng người xuất hiện trước mắt.
Anh có cảm giác rất quen thuộ không thể nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Anh nhắm nghiền mắt, hoàn toàn rơi vào.
trạng thái hôn mê.
Cũng không biết đã trài qua bao lâu, Vũ Hoàng Minh rốt cuộc tỉnh lại từ cơn mê.
“Đau quá đi mất”
Vũ Hoàng Minh thì thào một tiếng, đầu hơi nhức.