Khổ luyện bao nhiêu năm qua cũng chỉ vì khoảnh khắc này thôim
Nếu Vũ Hoàng Minh bị thương vì sự cố này. Anh ta có thể thấy được cảnh một sống một còn giữa nhà họ Vũ và nhà họ Trương.
Nghe vậy, Trường Thắng Thiện mỉm cười, nụ cười của ông ta rất lạnh lùng. “Vậy sao?”
“Chỉ là một cao thủ ám kình, tôi nghĩ nhà họ Vũ của mấy người sẽ không ngốc như vậy mà khiêu chiến với nhà họ Trương của tôi đâu!”
“Hơn nữa, nhà họ Trương của tôi...cũng không sợ họ Vũ của anh!” Càng về cuối, giọng nói của ông ta càng lạnh lùng. Vũ Cuồng muốn nói gì đó nhưng bị Vũ Hoàng Minh ngăn lại.
“Vũ Cuồng, đây là ân oán cá nhân của tôi, không liên quan gì đến dòng tộc cả!” Vũ Hoàng Minh vứt tàn thuốc trong tay xuống đất và nhẹ nhàng dùng chân dập tắt. Đôi mắt anh khẽ hướng lên và nhìn Trương Thắng Thiện cùng những người xung quanh.
Anh thờ ơ nói: "Ông cho rằng chỉ dựa vào đám rác rưởi mấy người đủ tư cách sao?”
Không chỉ Vũ Cuồng chết lặng mà Vũ Liều cũng gần như ngất đi.
Tất cả những người có mặt đều ngồi trên ghế với vẻ mặt choáng váng.
Ngay cả người phục vụ phụ trách rót rượu cũng tràn hết ra ngoài.
“Vũ Hoàng Minh, anh quá kiêu ngạo rồi!”
Trương Thắng Thiện với sắc mặt lạnh lùng, lần trước nhìn thấy tên nhãi này chỉ là giai đoạn sau của nội tình mà thôi.
Mới vài tháng không gặp đã đạt đến trình độ ám kình rồi.
Đây không phải là điều quan trọng nhất, chủ yếu là do ông ta không thể nhìn thấy được đối phương.
"Không phải tôi đã nói đây là chuyện ân oán của cá nhân tôi sao, không liên quan gì đến dòng tộc cả, không cần ông phải ra tay”
Trong lúc nói chuyện, Vũ Hoàng Minh đã tiến lên một bước.
Chỉ một guốc chân đã khiến toàn bộ mặt đất hoàn toàn nứt ra.
Cơ thể như thể phát ra một tia sáng và biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Khi anh xuất hiện trở lại, anh đang nắm chặt có cái người nhà họ Trương đang muốn tiếp cận anh.