“Nhưng mà, tôi không làm được, tôi cũng không muốn làm như vậy. Tôi không đáp ứng với ba cô ấy, vì muốn sau này người nhà cô ấy sẽ tôn trọng tôi”
“Vì cô ấy, tôi lựa chọn nhập ngũ, lấy được công danh, vì muốn xứng với cô ấy”
“Cũng không nghĩ rằng, tôi đi một lần mất sáu năm, mà suốt sáu năm cô ấy vẫn chờ tôi”
“Vì tôi, cô ấy chịu vào ở nơi của người hầu. Vì tôi, cô ấy chịu dẫn theo con gái chúng tôi chịu khổ chịu cực, nhận hết mọi xem thường”
“Cho nên, sau khi tôi về, đã thề sẽ cho cô ấy tất cả những gì tốt đẹp nhất.”
Dứt lời, thuốc lá trong Vũ Hoàng Minh cũng đã cháy đến cuối cùng.
Anh lẳng lặng nhìn Hồ Yên, không nói thêm nữa.
Nhưng hai mắt Hồ Yên đã đỏ bừng, nước mắt ngay tại hốc mắt nhưng không rơi xuống.
“Anh... Vì sao lại nói với tôi những cái này?”
“Cô nghĩ rằng tôi thích cô à? Không, tôi một chút cũng không thích cô, thậm chí tôi còn chán ghét cô.”
“Nói xong rồi chứ? Nói xong thì cô nhanh đi, tôi còn phải nói rõ ràng với Nguyệt Nhi”
Hồ Yên nhếch môi, cố gắng không cho mình khóc thành tiếng.
Đôi tay nhỏ bé màu hồng đã bị siết đến trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, mỉm cười: “Tôi đi trước đây, bảo trọng”.
Nói xong, anh từ cầu thang đi xuống.
Khi anh biến mất khỏi tầm mắt Hồ Yên, cuối cùng Hồ Yên cũng nhịn không được.
Cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, thất thanh khóc.
Cô không biết sao lại thích Vũ Hoàng Minh, cũng không biết vì sao mình phải khóc.
Nhưng cô ấy cảm giác tim khó chịu, rất đau rất đau.
Đau đến mức không thở nổi.
Cô ấy cũng không biết Vũ Hoàng Minh đã là người có vợ.
Ở trong mắt cô ấy, Vũ Hoàng Minh không phải Minh Vương, chỉ là Tần Giang giúp cô ấy đổi thuốc, giúp cô ấy băng bó vết thương, cứu cô ấy một mạng.
Đi xuống cầu thang, Vũ Hoàng Minh nghe thấy tiếng khóc ở bên trên, chỉ có thể khẽ lắc đầu.
Trong lòng anh, ngoại trừ Tô Thanh Trúc và Minh Trúc, đã không thể chứa thêm người khác.
Những việc phát sinh giữa anh và Hồ Yên, hy vọng Hồ Yên có thể nhanh chóng quên đi.
Đến dưới tầng bệnh viện, Vũ Hoàng Minh hút thêm điếu thuốc nữa, hít sâu.
Sau đó mới mở ra di động, gọi cho Đông Hoàng Hải.
“Alo, anh muốn tìm ai?”
Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm nghi hoặc của Đông Hoàng Hải.
“Hoàng Hải, đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”
Vũ Hoàng Minh khẽ cười một tiếng, trước đó đám người Đông Hoàng Hải chắc chắn đã tìm mình rất lâu.
Nếu không, mình vừa xuất hiện, có thể thu được tin tức nhanh như vậy.
“Cừ thật!”
“Em xem như hồi phục rồi, suýt chút nữa hù chết anh”
Nghe thanh âm Vũ Hoàng Minh, trong lòng Đông Hoàng Hải cao hứng rất nhiều.
Nếu không phải hiện tại anh ta phải về gia tộc, nhất định đã sớm đi gặp Vũ Hoàng Minh.
“Em hiện tại không sao?
“Đúng rồi, trước đó em tới bệnh viện tìm anh, cụ thể có việc gì?”
“Em cảm giác có một ít bất thường”
Vũ Hoàng Minh ban đầu cười, sau đó sắc mặt cũng hơi trầm xuống.