Khi tới đây lần đầu tiên, chủ tịch của tập đoàn Thanh Vân không có ở đây.
Vậy nên, chuyện làm ăn cũng không nói chuyện xong xuôi được.
Nhưng lần này, cô ta mang theo thành ý rất lớn tới.
Ông nội đã kêu cô chuẩn bị thật tốt, dù có dùng cách nào cũng phải ký được bản hợp đồng nào.
Thế nhưng lần này cô ta vẫn không thể gặp được chủ tịch của tập đoàn Thanh Vân.
Hơn nữa, lần này số người muốn hợp tác với tập đoàn Thanh Vân cũng không hề ít.
Cả đại sảnh rộng lớn có tới mấy vị tổng giám đốc đang ngồi.
“Các vị, xin hãy đợi một lát, chúng tôi lập tức tới ngay.”
Một người phụ nữ đeo kính, mặc đồng phục, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn những vị giám đốc ngồi trong đại sảnh.
Người phụ nữ đang nói chính là trợ thủ đắc lực của Sð Thanh Nam.
Đây cũng là vị tướng nữ duy nhất, tên Triệu An Nhiên.
Cô ta là người xinh đẹp, phóng khoáng, vô cùng chín chắn.
Thế nhưng thủ đoạn của cô ta khiến những thuộc hạ khác của Sð Thanh Nam cũng phải cung kính mà tránh xa.
Mọi người thường gọi Triệu An Nhiên với biệt danh, Diêm Vương.
Nghe thấy câu này của Triệu An Nhiên, đa số người đều nhẫn nhịn, vì dù sao thì ông chủ có thể mua được tập đoàn Dương thị trong chớp mắt tuyệt đối không phải người bình thường.
Thế nhưng có vài người không nhịn được nữa.
“Thể diện của tập đoàn Thanh Vân mấy người cũng lớn quá nhỉ, chúng tôi đã đợi ð đây ba tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chẳng thấy chủ tịch tới”
Ngưỡi nói là tổng giám đốc Phạm Đức Long của tập đoàn Phạm thị.
Ông ta và trợ lý của mình đã đợi ở đây từ sáng sớm, đứng chờ suốt ba tiếng đồng hồ rồi.
Tới tận bây giờ, chủ tịch của tập đoàn Thanh Vân vẫn chưa xuất hiện.
Rõ ràng là không chừa mặt mũi cho bọn họ mà.
Ông ta vừa mỡ miệng, mọi người đột nhiên tiếp lời.
“Đúng vậy đấy!”
“Thể diện của tập đoàn Thanh Vân các người lớn thật đấy.”
“Chúng tôi đã đợi ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi, ngay cả bóng lưng của chủ tịch tập đoàn Thanh Vân còn chưa nhìn thấy.”
“Tôi thấy ấy, chúng ta quay về đi, tập đoàn Thanh Vân này rõ ràng là không muốn hợp tác với người khác mà.”
Mấy câu này đã kích động cảm xúc của mọi người.
Triệu An Nhiên lạnh lùng nhìn về phía hai người trong đám đông.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, hội trường liền yên tĩnh trở lại.
Cô ta điểm nhiên nhìn đám người đó.
“Các vị, chủ tịch của chúng tôi bận tôi cũng không ngăn cản nổi, vậy nên…. nếu như các vị không muốn đợi thì có thể rời đi.”
Lời này vừa nói ra, mấy vị giám đốc có thể trở nên giận dữ.
“Một thư ký nhỏ bé như cô mà cũng có tư cách đuổi chúng tôi đi?”
“Từ khi nào mà tập đoàn Thanh Vân lại cho cô đến lượt nói chuyện vậy?”
“Xem ra là chúng tôi nhìn nhầm tập đoàn Thanh Vân rồi, một thư ký mà cũng dám nói ra lời như vậy, cô lại chẳng thèm coi mấy vị tổng giám đốc là cái gì trong mắt hết.”
Không ít người lần lượt hậm hực muốn rời đi.
Trong số đó có cả hai người mà Triệu An Nhiên đã nhìn trước đó.
Thế nhưng khi vừa đi ra đến cửa thì có một chiếc xe phi như điên tới, dừng ngay trước mặt bọn họ.
Trên xe, Sở Thanh Nam chầm chậm đi xuống.
Anh ta đeo một chiếc kính đen, thân hình cao lớn hiện rõ sự mạnh mã.
“Các vị đều tới bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Thanh Vân tôi sao?”
Sð Thanh Nam tháo kính đen xuống, gương mặt mang theo ý cười, nhìn mấy người đang định rời đi kia.
Mọi người kinh ngạc, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tôi còn nghĩ chủ tịch Nam bận quá không có thời gian tới, nên chúng tôi định chuẩn bị quay về, khi khác lại tới.”
“Đúng vậy, chủ tịch Nam thật sự là người bận rộn mà.”
Sð Thanh Nam cười: “Bởi vì có một số chuyện rắc rối, ngại quá, bây giờ chúng ta lập tức lên tầng bàn chuyện thôi.”
Bên ngoài bệnh viện quân y, Tô Thanh Trúc lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.