Những lời chế giễu của đám người Tô Thanh Mai vẫn không ngừng lại, mặt mũi từng người đều tràn đầy mỉa mai cười lạnh nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Vậy cũng được, tôi sợ rằng sẽ có vài người nào đó chịu không được mà phải quỳ xuống cầu xin tôi.”
Nói xong Vũ Hoàng Minh ôm Dâu Tây xoay người rời khỏi phòng khách.
Vẻ mặt Tô Thanh Trúc đầy lo lắng, nhìn mọi người một cái, cũng theo đó rời đi.
Đám người Tô Thanh Mai nhìn thấy vậy, mặt mũi có hơi khó coi.
Tô Cao Cường không khỏi mất kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng: “Vẫn chưa gả đi mà đã học cách nói giúp người ngoài rồi, thật sự xấu hồ với nhà họ Tô tôi!”
Sð Thanh Nam từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn.
Bởi vì anh ta biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Ông cụ Tô nở một nụ cười áy náy: “Thật xin lỗi ngài Sð Thanh Nam, đã để ngài xem chuyện cười rồi, tôi sẽ ký hợp đồng này.”
Nói xong, đôi tay có chút run run, cầm lấy hợp đồng ở trên bàn lên, chuẩn bị đưa bút ký.
Thế nhưng, ngay khi lấy bút ra, Sở Thanh Nam mở miệng nói.
“Thật xin lỗi ông cụ Tô, tôi đã đổi ý rồi. Hợp đồng đầu tư đã hết hiệu lực, chúng tôi cũng sẽ không đầu tư vào nhà họ Tô của các người nữa.”
Khi những lời này thốt ra, tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều trợn tròn mắt.
Chuyện này là như thế nào?
Đột nhiên thay đổi quyết định?
Ông cụ Tô lúc này mới luống cuống, vội vã lo lắng hơn: “Ngài Sỡ Thanh Nam, ý của ngài là gì?”
Nếu không có sự đầu tư từ tập đoàn Thanh Vân, nhà họ Tô coi như xong đời!
Mọi người nhà họ Tô đều hoảng sợ.
“Ngài Sở Thanh Nam, có phải là nhà họ Tô có chỗ nào tiếp đãi không được tốt, khiến ngài tức giận phải không?”
“Nếu có, chúng tôi sẽ thay đổi ngay lập tức.”
Tô Thanh Mai có chút lo lắng nói.
Sðờ Thanh Nam khẽ mỉm cười: “Không có, tôi chỉ muốn thay đổi chủ ý mà thôi.”
Nói xong liền mang theo hợp đồng rời đi.
Tuy nhiên, vừa đi được mấy bước thì dừng lại.
“Nếu các người muốn bản hợp đồng đầu tư này, thì hãy đến cầu xin cậu Minh đi, cậu ấy vừa mới bị các người đuổi đi đó.”
Nói xong liền rời đi.
Nhưng ông cụ nhà họ Tô lại kinh ngạc hét lên: “Ngài Sở Thanh Nam dừng bước.”
Sð Thanh Nam dừng lại, quay đầu nhìn.
“Ông cụ Tô còn có chuyện gì sao?”
Ông cụ Tô hơi nhíu mày: “Ngài Sở Thanh Nam, cậu Minh trong lời nói của ngài có phải là Vũ Hoàng Minh không? Cậu ta chẳng qua chỉ là một tên nghèo túng mà thôi. Có tài cán gì đủ để có thể mời ngài quan tâm?”
Ông ta không hiểu, những người còn lại trong nhà họ Tô càng khó hiểu hơn.
“Tên nghèo túng?”
“Đúng vậy, cậu Minh quả thực là một tên nghèo túng, nhưng cậu ấy là người có mối quan hệ rất tốt. Cậu ấy có những mối quan hệ khiến các người không thể tường tượng được đâu.”
“Nói cách khác, cậu ấy có thể khiến nhà họ Tô của các người được thăng tiến thành gia tộc đứng đầu Vân Xuyên chỉ trong một đêm, cũng có thể khiến nhà họ Tô của các người tán gia phá sản, ra đường ăn xin chỉ trong một đêm!”
Nói xong, Sð Thanh Nam dẫn Triệu An Nhiên rời đi.
Để lại đám người nhà họ Tô với vẻ mặt đờ đẫn.
“Chuyện này … Chuyện này có thật không?”
“Tôi làm sao tin được.”
Không riêng gì Tô Thanh Mai, mà còn bao gồm cả Tô Hoài Phong và Tô Cao Cường đều đang trợn tròn mắt.
Vũ Hoàng Minh, một tên nghèo túng, lại có nhiều mối quan hệ?
Chỉ sợ là tập đoàn Thanh Vân cũng có thể thay cậu ta đến ghé thăm cầu xin nhà họ Tô một mạng?
“Ba, chúng ta…”
Mặt mũi Tô Cao Cường tràn đầy lo lắng nhìn ông cụ.
Ông ta thực sự không ngờ Vũ Hoàng Minh lại có khả năng này.
“Vừa rồi là ai đã đuổi Vũ Hoàng Minh ra ngoài?”
Sắc mặt ông cụ trầm xuống, ánh mắt quét qua tất cả mọi người có mặt ở đây.
Lập tức, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, đồng loạt ánh mắt đều đổ dồn lên người Tô Thanh Mai.
Vừa rồi chính là cô ta đã đuổi cả nhà Vũ Hoàng Minh ra ngoài.
“Thanh Mail”
“Còn có cả Hoài Phong, chuyện này giao cho cha con nhà các người!”
“Nếu Vũ Hoàng Minh không thể tha thứ cho các người, không nhận được tiền đầu tư của tập đoàn Thanh Vân, thì trục xuất khỏi nhà họ Tô.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt!
Tô Hoài Phong càng thêm không cam tâm, tức giận nói: “Dựa vào cái gì, con đã đóng góp rất nhiều vì nhà họ Tô như vậy, ba định một câu là đuổi con ra khỏi nhà họ Tô sao!”
“Để con đi xin lỗi tên nghèo túng đó, không thể nào!”