Trong phòng khách rộng lớn, Bắc Đại Quang đang ngồi trên xe lăn với khuôn mặt lạnh lùng.
Ngoài Bắc Lương Trung, mấy anh chị em khác trong nhà đều có mặt đầy đủ.
Tất cả đều cúi đầu không nói gì.
“Sao thế?”
“Đều câm hết rồi sao?”
“Có phải mấy người cho rằng tôi già cả rồi nên có một số chuyện không muốn làm kinh động đến tôi, không muốn quấy rây tôi, đúng không?”
Tuy rằng đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng dù sao ông ta cũng từng lăn lộn trên chiến trường.
Cơ thề vẫn còn tương đối dẻo dai, chỉ có đôi chân là đi không tiện, phải ngồi xe lăn mới di chuyền được.
Mọi người đều im lặng.
Họ đều biết tính khí của ông cụ, bình thường có chuyện gì cũng không muốn làm phiền ông cụ nghỉ ngới.
Dù sao thì ông cụ cũng từng bị thương, không thể nổi giận được.
Nhưng riêng chuyện Bắc Minh Khải bị đánh thì họ không thể giấu diếm.
Không còn cách nào khác ngoài việc nhờ đến cha mình.
Giờ thì hay rồi, cả thành phố Quý Dương đều biết.
Tuy nhiên, họ vẫn không hiểu ông cụ muốn làm gì.
Đây rõ ràng đề cho người khác một cơ hội chạy trốn, không phải sao?
Làm gì có hung thủ nào lại ngu ngốc đi đầu thú chứ?
“Ba, con có câu này không biết nên nói không” Bắc Lương Trung không kìm được lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng vốn có.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào ông ta.
“Nói!” Lời của Bắc Đại Quang vô cùng dứt khoát.
“Ba làm như vậy không sợ hung thù chạy trốn sao?”
Thực ra, câu hỏi này cũng là câu hỏi mà rất nhiều người đang muốn hỏi.
Họ biết rõ một điều, rằng nếu người này bò trốn thì họ sẽ chẳng biết tìm ở đâu?
Ở một nơi rộng lớn như Bắc Sơn, việc tìm kiếm ai đó chẳng khác nào mò kim đáy bề.
“Chạy?”
“Anh cho rằng cậu ta có thể chạy thoát sao?”
Bắc Đại Quang cười nhạo, cả cái thành phố Quý Dương này, ai dám không nghe lời ông ta chứ?
Ngay cà hai vị vướng gia cũng phải kính nể khi nhìn thấy ông ta nữa là.
Ông ta nói vậy khiến Bắc Lương Trung và những người khác không còn gì để nói.
“Tôi rất tò mò đấy, sao Minh Khải lại chọc vào một người như vậy?”
Đôi mắt Bắc Đại Quang trở nên lạnh lùng, ông ta đã nhắc nhỡ mọi người trong gia tộc từ lâu rồi, làm người phải biết khiêm nhường, làm việc phải quang minh chính đại.
Trong những năm qua, ông ta vẫn luôn nghỉ ngơi ð nhà, cũng không quán xuyến việc gia tộc nữa.
Nếu không phải lần này Bắc Minh Khải bị đánh thì có lẽ ông ta sẽ không biết được gia tộc của mình giờ đã thành ra cái dạng này.
“Ba, chuyện này…
Bắc Lương Trung không dám giấu giếm, chỉ có thể nói hết với ông cụ những gì mình biết.
Trong lúc ông ta đang nói, một chiếc xe hơi đã đến bên ngoài biệt thự.
Hai người đàn ông từ trên xe bước xuống, trong đó có một người còn đặc biệt chuẩn bị một cành gai trên tay.
“Đây là biệt thự nhà họ Bắc?”
Vũ Hoàng Minh nhìn căn biệt thự trước mặt, nð một nụ cười.
“Cậu Minh, đây đúng là biệt thự nhà họ Bắc”
Trương Hài Long cung kính đáp.
Lời nói vừa dứt, hai nhân viên bảo vệ canh cửa liên bước đến hỏi: “Hai vị, có chuyện gì sao?”
Bảo vệ nhìn hai người, khẽ nhíu mày.
Cả hai đều nhìn không giống người tốt một chút nào, tốt hơn hết là đuổi họ đi càng sớm càng tốt.
“Phiển hai anh đi thông báo một tiếng, tôi chính là hung thù, trước khi chết muốn đến nhận tội”
Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi và bình thản nói.
Hai nhân viên bảo vệ nghe thấy vậy thì sắc mặt liền thay đổi dữ dội.