Tuy không biết rõ Vũ Hoàng Minh rốt cuộc có thân phận gì, nhưng họ biết ba roi mà giáng xuống, e là ông ông cụ sẽ khó mà qua khỏi!
“Dừng tay cho tôi!”
Bắc Lương Trung cùng mấy anh em cùng lao lên. Nhưng Bắc Đại Quang lại gầm lên một tiếng: “Nghe không hiểu lời tôi hay sao hả? Đứng yên ở đó!”
Nghe những lời này, Vũ Hoàng Minh thẩm gật đầu trong lòng.
Bắc Đại Quang này coi như cũng có chút chính trực, không quên quy tắc.
Nếu như ông ta không đỡ được ba roi này, thì sự tồn tại của hắn cũng chả cần thiết gì.
Nghe ông cụ lên tiếng như vậy, anh em nhà họ Bắc chỉ có thể chôn chân tại chỗ, nắm chặt tay thành nắm đấm.
Nếu mà có thể họ nguyện chịu roi cũng không muốn ông cụ chịu sự tổn hại như thế.
Chẳng qua, lời của ông cụ đã rất rõ ràng rồi, họ không được chịu thay.
“Ông lớn, vẫn còn một roil”
Bắc Đại Quang nghiến chặt răng, âm thanh có chút yếu ớt.
Vũ Hoàng Minh gật gật đầu, gậy gai trong tay một lần nữa đưa lên “Bốp!”
Lại một roi nữa!
Đợt roi này suýt làm Bắc Thắng Quang ngất lượm đi, nhưng ông ta vẫn chịu đựng được.
“Roi này là muốn ông nhớ kĩ bài học ngày hôm nay, hiểu rồi chứ?”
Vũ Hoàng Minh điềm đạm nói.
“Mỗ tướng đã ghi nhớ.”
Sau ba roi vừa rồi, Bắc Đại Quang nghiến răng nghiến lợi toàn thân không ngừng run lên.
Toàn bộ phần sau lưng đã bị đánh cho đưỡm máu cả một vùng.
Nhưng ông ta biết rõ rằng đối phương đối với mình vẫn là giơ cao đánh khẽ. Nếu không hôm nay ông ta có thể đã mất toi cái mạng này.
Người nhà họ Bắc và những tên lính vệ đều ngớ người đứng tại chỗ.
Cái khác không nói, nhưng ba roi quật xuống người ông tuyệt đối sớm đã ngất lịm rồi. Sức khỏe đã không được tốt, đoán chừng đã đưa đến bệnh viện. Nhưng ông cụ vẫn cứ thế mà chống cự được.
Chỉ riêng điểm này cũng khiến cho bọn họ kính phục.
Tuy nhiên, điều càng quan trọng hơn là vừa rồi ông cụ rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, tại sao lại can tâm tình nguyện chịu ba roi như vậy.
“Lách cách!” .
||||| Truyện đề cử: |||||
Chiếc gậy gai đã nhuốm máu đỏ rới xuống trước mặt Bắc Đại Quang.
Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc, “Bài học hôm nay, hỉ vọng ông có thể nhớ kĩ lấy.”
“Nếu như không phải vì ông cống hiến cho đất nước này nhiều như vậy thì ba roi này, tôi có thể dễ dàng mà lấy đi cái mạng của ông!”
“Tự mà lo cho mình đi!”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh chuẩn bị cùng Trướng Hải Long rời khỏi. Nhưng, người nhà họ.
Bắc làm sao có thể dễ dàng buông tha anh như vậy.
“Đứng lại!”
“Tao sẽ giết mày!”
Bắc Lương Trung lao lên muốn liều mạng với Vũ Hoàng Minh, nhưng Bắc Đại Quang hét lên, “Các người muốn chọc điên tôi lên có đúng không?”
Nắm đấm đang giơ trước mặt Vũ Hoàng Minh của Bắc Lương Trung rồi cũng buông xuống.
“Bại”
Anh ta xót xa rơi nước mắt. Anh ta vô cùng muốn giết người đàn ông trước mặt, nhưng lời của bố khiến anh ta không dám động thủ.
“Để hai ông lớn rời đi mau!”
Bắc Đại Quang yếu ớt lên tiếng.
Vũ Hoàng Minh liếc mắt một lượt rồi chậm.
rãi nói: “Chỉ là vết thương ngoài ra thôi, nửa tháng sau sẽ khỏi.”
Dứt lời, anh dẫn Trương Hài Long rời khỏi.