“Hôm nay, tôi muốn thấy máu đồ!”
Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Vẻ mặt anh đằng đằng sát khí khiến Sð Thanh Nam và Trương Hài Long không dám nhiều lời.
Sau đó chuyện này vẫn chưa kết thúc, anh lại gọi cho Long Vũ.
“Vũ, lệnh cho tất cả anh em đang trà trộn trong quân đội Cô Lang rút về đi.”
Nghe giọng điệu của Vũ Hoàng Minh, Long ‘Vũ có chút nghỉ ngỡ.
“Đã xày ra chuyện gì hà, cậu Minh?”
“Đừng có hỏi nhiều, cứ việc làm theo đi.”
Lời nói vừa dứt, anh liên đặt điện thoại xuống.
Dám thảm sát cả thôn của tôi, còn giết cả người thân của tôi.
Thù này, anh nhất định phải báo!
Mấy chục phút sau.
Tại Căn cứ quân đội Phong Ngô ở phía Đông của biên giới phía Bắc.
“Báo cáo!”
Một tên thuộc hạ xông vào trong lều dã chiến của Phong Hiều Quang, quỳ một chân, vẻ mặt kinh hãi.
Phong Hiểu Quang ngồi tại chỗ nhướng mày.
một cái.
“Sao vậy? Địch đánh tới đây rồi hà?”
Tên lính kia lắc đầu, nuốt một ngụm nước bọt, có chút sợ hãi nói: “Báo cáo Quang Vương, Minh Vương đang dẫn theo một đội quân xông ‘thẳng đến căn cứ của bộ chỉ huy của chúng ta!”
Phong Hiểu Quang đột nhiên đứng bật dậy và cưỡi điên cuồng.
“Vũ Hoàng Minh, tôi không đi tìm anh nhưng anh lại tự dâng mình tới cửa!
“Hôm nay nếu không thể phân thắng bại rõ ràng, thì anh cũng đừng nghĩ tới chuyện thoát khỏi tay tôi!”
Dứt lời, tên lính kia chỉ kịp nhìn thấy một bóng người vọt tới cạnh mình.
Khi cậu ta lấy lại tinh thần thì Quang Vương đã không còn ở trong lều.
Trước lối vào căn cứ của quân đội Phong Ngô, Phong Hiểu Quang đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt liều lĩnh!
Khói bụi cuồn cuộn phía trước, dẫn đầu là bóng dáng một người đang đứng trên một chiếc xe tăng.
Người này là đối thủ mà cậu ta luôn muốn đánh bại, Vũ Hoàng Minh!
“Vũ Hoàng Minh, chúng tôi đã đợi anh từ lâu rồi!”
Chỉ nghe Phong Hiểu Quang hét lớn một tiếng.
“Ảm”
Mặt đất dưới chân cậu ta nứt ra, cà người cậu ta lao về phía trước như một mũi tên bay.
khỏi cung.
‘Vũ Hoàng Minh vốn đang đứng trên xe tăng, thấy Phong Hiểu Quang đang lao như bay đến đây, anh khẽ nhếch khóe miệng!
“Tôi đã đợi cuộc chiến này đề được đánh với anh từ lâu rồi!”
“Đánh!”
Anh tung người nhảy lên, toàn bộ nắp xe tăng cũng bị lõm xuống.
Tốc độ khiến cho người khác phải tặc lưỡi hít hàt Cùng lúc đó, Phong Ngô đại quân và đội xe tăng của Chiến Long quân đồng thời tản ra hai bên, bao quanh Vũ Hoàng Minh và Phong Hiểu Quang.
Một vòng tròn khổng lỗ có bán kính hàng trăm mét đã nhanh chóng được hình thành.
Hai người đứng ở giữa, nhìn nhau.
Khói bụi mịt mù bao trùm tầm nhìn của mọi người.
Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không ảnh hường đến Vũ Hoàng Minh và Phong Hiểu Quang.
“Đã lâu không gặp, tôi còn tường rằng anh đã chết ð xó nào rồi!”
Phong Hiểu Quang cưỡi toe toét, trong mắt tràn đầy ý khiêu khích.
Ý chí chiến đấu bị kích thích mà bùng lên.
“Có anh mới chết đấy, ¡ đây vấn còn sống nhăn răng!”
“Sao vậy, ngứa ngáy tay chân nên muốn đánh nhau với tôi phải không?”
‘Vũ Hoàng Minh khẽ cười và vặn vẹo cổ.
“Đúng vậy!”
“Hôm nay, tôi muốn phân thắng bại với anl “Người ta luôn nói anh mạnh hơn tôi, và đương nhiên là tôi không đồng tình Trong ba vị vương, tuy rằng thực lực của họ không chênh lệch lắm, nhưng những chiến sĩ kia đều cảm thấy Vũ Hoàng Minh mạnh hơn một chút.
Đều là những người cùng cấp bậc, nên đương nhiên trong lòng Phong Hiểu Quang cảm thấy không phục.
“Nếu anh muốn bị đánh thì quá dễ cho tôi rồi: “Chì có điều, cứ đánh nhau như thế này thì chả có ý nghĩa gì. Tôi có một điều kiện. Muốn đồng ý hay không thì tùy anh. Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không đánh với anh.”
‘Vũ Hoàng Minh cười nói.
Phong Hiểu Quang sắc mặt suy sụp: “Muốn gì thì nói lẹ đi, đã đi đánh nhau rồi mà còn nhiều chuyện.”
“Tôi muốn mạng sống của tất cả bốn mươi tám thành viên của quân đội Cô Lang trong tay.
anh!”