Mục lục
Truyện Chiến Long Quân trở lại – Vũ Hoàng Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

đang thổi cát bay vào



mắt mẹ thôi.



Rạng sáng hôm sau.



“Hoàng Minh, chuyện đi học của



Dâu Tây phải làm thế nào?”



Trong phòng khách, Tô Thanh



Trúc nhìn Vũ Hoàng Minh với vẻ mặt



hơi lo lắng.



Hôm nay là thứ bảy, vừa hay



không cần đi làm, Dâu Tây cũng



không cần đi học.



Nhưng tối qua,Vũ Hoàng Minh nói



cô biết chuyện Dâu Tây bị nhà trẻ cho



thôi học.



Như thế sao cô có thể không lo



lắng được chứ.



“Không sao, đổi nhà trẻ khác là



được rồi.”



Vũ Hoàng Minh khẽ cười, không



hề lo lắng một chút nào.



“Đổi nhà trẻ đâu có dễ thế? Đó là



con trai của bộ trưởng bộ giáo dục,



nếu hắn không để Dâu Tây đi học



được thì ở Vân Xuyên này có nhà trẻ



nào dám nhận Dâu Tây nữa đâu?”



Trong mắt Tô Thanh Trúc có chút



trách móc, nhưng cũng không phản



đối anh làm như vậy.



Đó là con gái mình, ở trường bị



người ta bắt nạt như thế, đổi lại là cô



thì cô cũng sẽ nổi giận thôi.



“Yên tâm ởi, ở Vân Xuyên ai dám



cấm con gái anh đi học thì anh khiến



người đó sống không yên.



Vũ Hoàng Minh nhếch miệng



CƯỜiI.



Tô Thanh Trúc không vui liếc anh:



“Biết khoác lác quá đấy, để em tìm



bạn em xem bọn họ có cách nào



ˆ



không.”



Vũ Hoàng Minh cũng không phản



đối, chỉ gật gật đầu:



“Phải rồi, ngày mai là đến yến tiệc



Vân Thương rồi, anh cũng không thể



mặc thế này đi chứ?



Tô Thanh Trúc đột nhiên nhớ ra,



ngày mai là yến tiệc Vân Thương.



Vân Phàm còn chưa có được bộ



quần áo tử tế nào, quần áo trên người



trông có hơi lỗi thời.



Trồng cũng có hơi… quê mùal



“Sao? Chê anh à?”



Vũ Hoàng Minh nghiêng đầu, khẽ



cười nhìn Tô Thanh Trúc.



Cô nhếch môi cười nhẹ một tiếng:



“Anh vốn có hơi quê mùa mà?



Vừa dứt lời, Vũ Hoàng Minh duỗi



tay nâng cằm cô lên, khóe miệng



mang theo nụ cưỡi có hơi xấu xa.



Hôn một cái lên đồi môi đỏ mọng



đó.



Tô Thanh Trúc tỏ vẻ muốn phản



kháng, nhưng lại bị Vũ Hoàng Minh ấn



«



chặt.



Tình đến sâu đậm, lúc đang



muốn làm hành động tác tiếp theo thì



một giọng nói trong trẻo non nớt vang



ˆ



lên.



“Ba, hai người đang làm gì vậy?”



Hai người giật mình, vội vàng ngồi



ngay ngắn lại.



Vũ Hoàng Minh nhìn Dâu Tây ngồi



trên giường, cười nói: “Có cát bay vào



mắt mẹ con, ba thổi cho mẹ.”



“Mẹ không sao chứ?”



Dâu Tây nhảy xuống giường,



nhào vào lòng Tô Thanh Trúc.



“Mẹ, sao mặt mẹ đỏ thế? Có phải



ốm rồi không?”



Dâu Tây duỗi bàn tay nhỏ bé ra,



vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của Tô



Thanh Trúc.



Lúc này, mặt cô đỏ như quả táo



chín, quay đầu lại hung dữ nhìn Vũ



Hoàng Minh.



“Mẹ không bị ốm đâu, Dâu Tây



ngoan, đi đánh răng rửa mắt nhé, mẹ



làm bữa sáng cho con với ba.”



Dâu Tây nghe thế, lúc này mới



ngoan ngoãn xuống khỏi người Tô



Thanh Trúc.



Thấy Dâu Tây đi rồi, Tô Thanh



Trúc lại hung dữ liếc Vũ Hoàng Minh



lần nữa, mặt ửng đỏ nói: “Cũng không



xem xem đây là chỗ nào?”



Nói xong thì xoay người đi vào



bếp.



Vũ Hoàng Minh khẽ cười, đang



chuẩn bị mở tivi thì điện thoại vang



ˆ^



lên.



Cầm lên xem, là Sở Thanh Nam



gọi đến.



“Anh Minh, chủ nhân nhà họ Thủy



đã đồng ý hợp tác với chúng ta rồi,



bây giờ đang định nuốt luôn cả sản



nghiệp của nhà họ Mạc, chỉ là…người



của nhà họ Võ hành động rất nhanh,



sản nghiệp có thể rơi vào tay chúng ta



không nhiều”



Vũ Hoàng Minh đi đến bên cửa



sổ, hít sâu một hơi không khí trong



lành: “Chẳng vấn đề gì, cái này không



quan trọng, tôi có một nhiệm vụ cho



cậu, dùng thân phận của cậu đi điều



tra tất cả tư liệu của tên Hầu gia đứng



đằng sau Triệu Mai Phục cho tôi!”



Sở Thanh Nam ở đầu kia điện



thoại sững sở giây lát: “Anh Minh, như



vậy sẽ thu hút được sự chú ý của bên



trên đó?”



Nếu dùng thân phận của mình,



người bên trên điều tra được, có thể



sẽ có một vài ảnh hưởng không tốt:



“Không sao, tất cả bọn họ đều



cho rằng tôi đang ở trong nhà tù Hải



Dương rồi.”



Khóe miệng Vũ Hoàng Minh khẽ



nhếch lên, sâu trong đáy mắt lóe lên



vẻ sắc lạnh.



“Vâng!”



“Bây gið tôi đi làm ngay.”



Đang định cúp điện thoại thì Vũ



Hoàng Minh lại nói.



“Phải rồi, giúp tôi tìm một biệt thự



yên tĩnh hơn một chút, tôi không thích



bị người khác quấy rầy”



Nói xong, Vũ Hoàng Minh cúp



điện thoại.



Ở đây vẫn nhỏ quá, anh cũng



không muốn ở biệt thự nhà họ Tô.



Đợi mua được biệt thự mới rồi sẽ



đón hai mẹ con họ qua đó ở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK