Vừa nói xong, cô liền duỗi tay ra.
Sở Thanh Nam liếc mắt nhìn, nhưng không dám vươn tay.
Nói giỡn gì vậy, đây là vợ cậu Minh.
“Cô Trúc, đây là quyết định hợp tác của tôi với công ty cô. Tôi có việc phải làm, vậy tôi về trước.”
Nói xong, Sðở Thanh Nam bỏ đi như chạy trốn.
Trong văn phòng, Tô Thanh Mai nhìn Sở Thanh Nam rời đi với ánh mắt phấn khích.
Cô ta đã theo dõi từ lúc Sở Thanh Nam vào công ty.
Mới đến mấy phút mà đã rỡi đi, vậy hợp đồng này chắc chắn đã được ký kết.
Chẳng bao lâu nữa, hợp đồng này sẽ rơi vào tay cô ta.
“Ba, Tô Thanh Trúc đã ký hợp đồng với tổng giám đốc Sở Thanh Nam rồi, anh ta cũngđã vữa rời đi.”
Cô ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Hoài Phong.
“Được, ba sẽ nói chuyện với ông nội.”
Trong văn phòng của Tô Thanh Trúc.
Nhìn bản hợp đồng trong tay, Tô Thanh Trúc cảm thấy cảm xúc xen lẫn.
Cuối cùng, cô đã có thể tổ chức một đám cưới linh đình với Hoàng Minh ngay lập tức.
Không còn phải bị ai khinh bỉ nữa.
Trước khi cô vui vẻ được vài phút, điện thoại văn phòng đổ chuông.
“Alo.”
“Thanh Trúc à, ông nội muốn con lên phòng họp để họp, nhân tiện mang hợp đồng đã ký với tập đoàn Thanh Vân.”
Giọng điệu hào hứng của ba cô truyền qua điện thoại.
Nghe nói Tô Thanh Trúc ký hợp đồng này, cũng là giúp Tô Cao Cưỡng rất nhiều.
“Được, con sẽ lên ngay.”
Cúp điện thoại, Tô Thanh Trúc cầm hợp đồng đi vào thang máy, thẳng đến phòng họp trên tầng cao nhất.
Trong phòng họp.
Tất cả các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Tô đều có mặt đông đủ.
Ai cũng nở nụ cười trên môi, nhưng nụ cười của Tô Thanh Mai thậm chí còn tươi hơn.
Khi Tô Thanh Trúc mỡ cửa văn phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.
“Thanh Trúc, con làm rất tốt, con thực sự là đứa giỏi nhất trong nhà họ Tô.”
Tô Cao Cường thấy Tô Thanh Trúc bước vào, nhịn không được mỡ miệng khen ngợi.
“Thanh Trúc, lần này con làm rất tốt, gia đình sẽ thường cho con.”
Ngay cả ông cụ Tô ngồi ngay ở phía chủ vị cũng không khỏi khen ngợi.
Tô Thanh Trúc cười nhẹ cúi đầu chào mọi người.
“Cảm ơn ông, ba và các cô chú đã ủng hộ. Cháu nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao”.
“Thanh Trúc, cho ông xem hợp đồng.”
Ông cụ Tô lên tiếng.
Tô Thanh Trúc không chút do dự, đi tới trước mặt ông cụ Tô giao hợp đồng.
Sau khi ông cụ Tô lật vài trang, nụ cười trên mặt càng lớn.
“Tốt lắm, chuyện hợp tác của chúng ta với tập đoàn Thanh Vân đã đạt được. Bây giờ, tôi sẽ thông báo người phụ trách theo dõi hợp đồng!”
Ngay khi câu này được đưa ra, sắc mặt của Tô Thanh Trúc lập tức thay đổi.
Cô đã ký hợp đồng, và tất nhiên cô cũng phải chịu trách nhiệm về công việc tiếp theo.
Tuy nhiên, lời nói của ông lão rõ ràng là nhằm giao công việc tiếp theo của hợp đồng cho người khác.
Bằng cách này, hợp đồng mà cô đã mất rất nhiều thời gian để ký đã trở thành của người khác.
“Ông ới, sao lại như vậy ạ…”
Tô Thanh Trúc cố gắng để giọng điệu mình bình tĩnh, khó hiểu nhìn ông cụ.
“Thanh Trúc, phần sau của hợp đồng quá cực khổ, vì vậy ông quyết định giao nó cho Thanh Mai, con có thể làm việc khác.”
Đột nhiên, bầu không khí của phòng họp thay đổi.
Tô Cao Cường nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Ba, ba làm như vậy đã quá là thiên vị rồi. Ba đã đưa cho Thanh Mai bản hợp đồng mà Thanh Trúc đã làm việc rất chăm chỉ để ký. Như vậy là có chút không công bằng.”
“Làm sao mà không được? Mọi người đều thấy khả năng của Thanh Trúc. Năng lực của Thanh Mai kém hơn một chút. Hợp đồng giao cho Thanh Mai thì thế nào?”
Tô Hoài Phong cảm thấy rất vui, nhưng ngoài mặt không biểu hiện ra ngoài.
Sau khi hợp đồng được ký kết, gia đình họ ít nhất có thể nhận được một phần lớn quyền lợi.
“Anh ba, có chút quá đáng quá đáng rồi đấy!”
Tô Cao Cường có chút tức giận, lập tức phản bác.
Tuy nhiên, ông cụ Tô đã lên tiếng.
Trầm giọng nói: “Đừng cãi nhau nữa, hợp đồng này là của Thanh Mai, bên Thanh Trúc, ba tình cờ có một hợp đồng mới ở đây, hợp đồng với nhà ho Vương, sẽ giao cho Thanh Trúc.”