“Thuốc gì?”
Vũ Hoàng Minh chau chặt mày, nhìn Tô Thanh Trúc.
Tô Thanh Trúc lắc lắc đầu, trong ánh mắt có chút àm đạm.
Cô đem tất cà sự việc đã xảy ra lúc trước, đều kể cho anh biết.
Bao gồm tất cả những việc mà bản thân làm, đều là do người đàn ông đó chỉ thị.
Mỗi lần cô hoàn thành nhiệm vụ được giao, đều sẽ có cơ hội nói chuyện với Dâu Tây.
Khi nói điện thoại, cô cảm giác được Dâu Tây khác so với lúc trước.
Lúc trước khi gọi video cho Dâu Tây, cô đã nhìn ra Dâu Tây không giống với lúc trước.
Sau nhiều lần tra hỏi, mới biết được mấy người đó cho Dâu Tây uống một loại thuốc mà không biết là thuốc gì, khiến Dâu Tây quên đi sự tồn tại của Vũ Hoàng Minh.
Khi nghe xong những chuyện này, ánh mắt của Vũ Hoàng Minh lạnh đến đáng sợ, nói: “Bọn chúng đáng chết!”
Tô Thanh Trúc lặng im đi Cô biết, tâm trạng lúc này của Vũ Hoàng Minh rất không tốt.
Tiện thể ngồi bên cạnh Vũ Hoàng Minh, nhẹ nhàng dựa vào vai của anh.
“Thời gian còn dài, sau này Dâu Tây sẽ nhìn nhận anh lại từ đầu, đừng đề Dâu Tây thất vọng về anh.”
Nghe thấy sự an ủi của Tô Thanh Trúc, Vũ Hoàng Minh gật đầu, choàng vai của cô.
“Đúng rồi, em có biết là ai đưa Dâu Tây về.
cho em không?”
Anh rất muốn biết, rốt cuộc là ai đưa Dâu Tây về tay của Tô Thanh Trúc.
‘Vào buổi sáng, anh biết được tổ chức Ám Dạ và Thần Kì bị người ta đánh tận ồ.
Và lại, Dâu Tây cũng bị người ta dẫn đi.
Hiện tại, người đã dẫn Dâu Tây đi lại đưa Dâu Tây về với Tô Thanh Trúc, đây thật sự khiến anh có chút ngạc nhiên.
“Em cũng không biết, người đó gõ hai lần cửa, đợi đến lúc em ra mờ cửa, lại không thấy người ð đâu, chỉ có thấy Dâu Tây nằm trên một cái áo khoác lớn.”
“Đúng rồi, áo khoác em cũng đem đến rồi, anh xem thử”
Tô Thanh Trúc như nhớ ra điều gì, đi về hướng để túi xách.
Từ trong túi xách lấy ra một chiếc áo khoác, là một chiếc áo khoác quân nhân mào xanh lá.
Trên áo khoác không có kí hiệu gì, không khác với áo bình thường lắm.
“Cái áo này…”
Khi nhìn thấy chiếc áo khoác này, Vũ Hoàng Minh hơi chau mày.
Anh cảm giác như đã thấy qua ở đâu, nhưng nhất thời nên không nhớ ra được.
“Anh thấy qua?”
Nhìn bộ dạng chau mày của anh, Tô Thanh Trúc không kiểm chế được mà hỏi.
“Hình như là thấy qua, nhưng mà nhớ không ra”
‘Vũ Hoàng Minh gật đầu, trong đầu đang cố nhớ lại đã thấy qua chiếc áo này ờ đâu.
Nhưng, trong nhà bếp truyền lại tiếng gõ chiêng làm cắt ngang suy nghĩ của hai người.
Hai người cùng nhìn nhau một cái, rồi đứng dậy đi đến nhà bếp.
‘Vừa đến trước cửa nhà bếp, thì thấy trên tay Dâu Tây cảm một cây dao gọt trái cây, đang không ngừng múa võ.
Trên mặt đất đều là một vài mảnh vụn của chén sứ, khắp nơi đều là mảnh vụn.
Nhưng sắc mặt Vũ Hoàng Minh có chút thay.
đổi, cách Dâu Tây quơ cây dao gọt trái cây nhìn vào như không có theo quy tắc trình tự gì, nhưng thực tế lại giống như có người đã dày công dạy.
dỗ qua.
“Dâu Tây, mau buông dao xuống, món đồ này không phải thứ con được chơi đâu” Cả mặt của Tô Thanh Trúc hối hả, muốn lên đó ngăn chặn Dâu Tây.
Nhưng hai mắt của Dâu Tây thất thần, tay.
không ngừng quơ cây dao trái cây, xém chút nữa là đâm trúng Tô Thanh Trúc rồi Nếu Vũ Hoàng Minh không phát hiện kịp, chắc cây dao đã đâm trúng cô rồi.
“Khoan qua đó đã, Dâu Tây có về không ổn”
Trong ánh mắt của Vũ Hoàng Minh tràn đầy.
hoàng hốt, trạng thái của Dâu Tây lúc này, hoàn toàn không phải là một đứa trẻ nữa.
Cứ giống như là một người lão luyện đã tập.
rất lâu rồi.
“Con như vậy sẽ làm thướng bản thân con đấy”
Trên mặt của Tô Thanh Trúc đầy vẻ lo lắng, muốn đưa tay giật lại con dao trái cây trong tay.
của Dâu Tây.
Chì vì không cẩn thận, trên tay bị gạch một đường, máu chảy thằng xuống.
“Áp Thấy vết thương trên tay toàn máu, ánh mắt của Tô Thanh Trúc tràn đầy nỗi hợ hãi.