Khi Vũ Hoàng Minh tỉnh dậy, Tô Thanh Trúc đã đi làm, Dâu Tây được quản gia đưa đến nhà trẻ.
Sau khi tắm rửa xong, anh mặc quần áo và đi ra ngoài.
“Thoải mái, đã lâu rồi không ngủ mới yên tâm như này.”
Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, trên môi nở nụ cười.
“Cậu Minh, sáng nay anh của anh tới, sau đó đưa thư cho tôi, nhờ tôi đưa cho anh, bọn họ liền rời đi.”
Trương Hải Long đã dậy từ lâu, đang tập thể dục buổi sáng trong sân.
Nhìn thấy Vũ Hoàng Minh đi ra, anh ta nhanh chóng lấy ra một lá thư trong bộ quần áo ðở bên cạnh, đưa cho anh.
Đột nhiên, Vũ Hoàng Minh cau mày.
“Cậu nói, là anh Hải đưa cho tôi Trương Hải Long nhìn khuôn mặt có phần khó coi của anh, gật đầu.
“6 giờ sáng nay đến, trời vừa sáng bọn họ liền đến.”
“Mỗi người đều xách ba lô, trông khá nặng, tôi không biết họ muốn đi đâu.”
“Cảm giác như có gì đó không ồn, nhưng…
không nói ra được là không ồn chỗ nào.”
Sáng nay đang tập thể dục, anh trai và em trai, em gái của cậu Minh đều đến.
Mang trên lưng một chiếc túi đen, trông khá lớn và không hề nhẹ.
Ít nhất cũng phải đến hàng chục ký, xem ra có gì đó không ồn nhưng không nói ra được.
“Ừ, tôi biết rồi rồi.”
Vũ Hoàng Minh gật đầu, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Anh Hải và hai người họ chuẩn bị đi làm cái gì?
Mang theo nhiều đồ như vậy.
Ngồi trên ghế đá ở bên cạnh, Vũ Hoàng Minh mở lá thư trên tay.
Nội dung trên thư: Hoàng Minh, khi em nhìn thấy bức thư này, chúng anh đã rời đi rồi.
Về phần đi đâu, anh không thể nói cho em biết.
Bởi vì có một số chuyện, chúng anh phải tự làm.
Bọn anh rất vui vì em có thể đạt tới vị trí Minh Vương, nếu như ba anh và những người khác biết chuyện, nhất định sẽ rất vui mừng.
Có rất nhiều điều anh không tiện nói, bây giờ anh có một điều rất quan trọng muốn nói với em.
Đó là lý do những người đó muốn phá hủy ngôi làng của chúng ta.
Xem đến đây, Vũ Hoàng Minh đột ngột đứng dậy!
Trương Hải Long vẫn đang tập thề dục ở bên cạnh rất ngạc nhiên, bị doạ cho nhảy dựng.
“Cậu Minh, anh sao vậy?”
Từ khi cậu Minh trở về, anh ta không biết đã bao nhiêu lần nhìn thấy cậu Minh tức giận lớn như vậy.
Khi ð lãnh thổ phía Bắc, anh ta chưa bao giờ thấy cậu Minh nóng nảy như vậy.
Ngay cả khi quân lính tiến đến thành phố, cậu Minh vẫn tỏ ra điềm tĩnh và bình tĩnh.
Vì anh chắc chắn và tự tin rằng mình có thể đánh bại giặc quay về quê hương.
Nhưng bây giờ…
“Không sao, cậu tiếp tục tập luyện đi.”
Vũ Hoàng Minh lắc đầu, biều hiện không sao cà.
Lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm thuốc từ từ.
Sau khi hít một hơi thật sâu, anh nhìn xuống.
Trong số những người đó, có cả người dân địa phương ở Bắc Sơn, cũng có một số người nước ngoài.
Hơn nữa, có một số học giả liên quan đến khoa học.
Thứ họ đang tìm là chiếc kiểng Sơn Thần ở trước cửa nhà của chú Tư Mã.
Em cũng biết cái kiểng đó có ý nghĩa như thế nào với làng của chúng ta, cho nên anh hy vọng em có thề tìm lại kiểng Sơn Thần đó, đem nó quay về.
Lần này, anh cũng không biết Nhị Ngưu và em Thương bao giờ mới mới quay lại.
Có thể là ba năm, cũng có thể là năm năm, thậm chí mười năm.
Hoặc…suốt đời.
Vì vậy, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho em, hy vọng nhiều năm sau còn có thề gặp lại em.
Sau khi đọc hết nội dung, điếu thuốc của trên tay Vũ Hoàng Minh cũng đã được hút hết.
Anh không ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhiều như vậy.
Những người đó lại vì muốn có được cái kiểng lớn ð trước cửa nhà chú Tư Mã.
Khi còn nhỏ, bọn họ không ít lần chơi đùa cái kiểng đó với chú Tư Mã.