Người đàn ông lực lưỡng cũng chỉ khẽ gật đầu, cùng hai người đồng hành tìm một chỗ ngồi xuống.
Có điều, vẻ mặt của Đông Hoàng Hài lại khế trỡ nên nặng nễ.
“Mục đích của đối phương, có thể giống với chúng ta”
“Vừa nấy người đàn ông mà em nói chuyện, cũng là Long sư. Người phụ nữ có vóc dáng khá gầy kia là một Mệnh sư giống như Mai Nguyệt Thường vậy, còn người đàn ông bên cạnh này, nếu như anh không nhìn lầm có thể là một Phù Văn sự”’ Nghe những gì anh ta nói, trong mắt của Vũ Hoàng Minh lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Phù Văn sư?
Đây là lần đầu tiên anh nghe đến cái tên này.
“Anh Hoàng Hài, Phù Văn sư là cái gì?”
Mai Nguyệt Thường nhấp một ngụm trà, giải thích: “Thật ra, Phù Văn sư gần giống với tôi, nhưng sự khác biệt nằm ờ chỗ chúng tôi chuyên tâm làm từ vi, nhưng họ chuyên tâm vẽ bùa.”
“Nó giống như bán tiên đầu đường vậy, tùy ý vẽ một lá bùa hộ mệnh, có thể mua giá mấy triệu là giữ được sự bình an của người giàu.”
“Có chút nửa tiên có lẽ có chút đạo hạnh, vẽ bùa hộ mệnh cũng có chút linh nghiệm, đủ đề dùng, cùng lắm là kè lừa bịp trong giang hồ mà thôi”
‘Vũ Hoàng Minh đã hiểu.
Thì ra, Phù Văn sư lại là vẽ bùa.
So với kẻ lừa bịp trong giang hồ, nếu như đối phương là người của gia tộc ở ẩn, vẽ bùa có lẽ thật sự hữu dụng.
“Cậu Minh”
Giọng nói truyền đến từ cửa làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Trịnh Hoài Lâm đang đứng trước cửa, mặc một chiếc áo khoác lớn.
Vốn dĩ vóc dáng cao to, lúc này trông như một tấm ván cửa.
“Trịnh Hoài Lâm, nhanh qua đây ngồ Nhiều tháng không gặp, không ngờ thằng nhóc này lại có thể càng rắn chắc hơn trước kia rồi.
Trịnh Hoài Lâm lại rất biết điều ngồi xuống bên cạnh.
“Giới thiệu với cậu, đây là anh của tôi, cậu cứ gọi là anh Hoàng Hài cũng được.”
“Đây là anh Nhị Ngưu, đây là… gọi là chị Nguyệt Thường đi”
Vũ Hoàng Minh trái lại cũng lịch sự với tên nhóc này, chỉ mấy câu giới thiệu đơn giản.
“Anh Hoàng Minh, người em này của anh rất dễ thương à?”
Mai Nguyệt Thường bĩu môi cười nhẹ, nhưng lại khiến Trịnh Hoài Lâm đỏ mặt.
Bình thưỡng cậu ta ở với ông Thuận, không có cơ hội tiếp xúc với con gái.
Lần này ông Thuận bảo cậu ta lộ diện, bào.
cậu ta cùng với Vũ Hoàng Minh đi đến một nơi.
Cụ thể là ờ đâu, ông Thuận cũng không có nói.
Chỉ là bảo cậu theo Vũ Hoàng Minh.
“Đúng rồi, lần này ông Thuận bảo cậu đến Ninh Bình để làm gì đó?”
Anh hơi tò mò, sao ông Thuận lại bảo Trịnh Hoài Lâm đến Ninh Bình?
Trịnh Hoài Lâm gãi sau gáy: “Ông Thuận nói bảo tôi theo anh đi đến một nơi, cụ thể là đến nơi nào, theo anh là được, trỡ về trước ngày hai mưới”“
Lông mày của mấy người Đông Hoàng Hải lập tức cau lại.
Hiển nhiên, ông Thuận đó đã tính toán bảo.
Trịnh Hoài Lâm cùng đi với bọn họ đến di tích.
Nhưng nguyên nhân cụ thể là tại sao thì bọn họ cũng không rõ.
Còn không đợi Vũ Hoàng Minh mờ miệng, Trịnh Hoài Lâm tiếp tục nói: “À đúng rồi, suýt chút nữa quên một chuyện, còn bảo tôi đi tìm kiếm một người của ông Ưng, nói là chú của tôi, ông ấy có lời muốn nói với tôi”
Mọi người lần lượt im lặng, xem ra lần này.
mục đích của bọn họ đều giống nhau.
“Như vậy sao? Vậy cậu cứ đi theo tôi là được”
‘Vũ Hoàng Minh gật đầu, cũng không nói gì.
Sau khi ăn cớm, mọi người theo hướng mà phục vụ đã chỉ, đến cuối con đường.
Hiệu thuốc cho vua chúa đang ở trước mắt, nhưng mà họ không chen được vào.
Rất nhiều người xếp hàng ð cửa, không ít người đến khám bệnh.
Xếp hàng gần nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt mấy người Vũ Hoàng Minh.
Trong hiệu thuốc vua chúa, một ông già đầu tóc bạc trắng đang ngồi trong phòng.
Lúc nhìn thấy mấy người Vũ Hoàng Minh, khế cười.
“Đến rồi sao? Hãy ngồi trước đi, đợi tôi khám bệnh xong đã.”
Người này là Thần y Ưng mà ông Thuận bảo.
Vũ Hoàng Minh phải tìm.