Sát thủ đã bị anh bắn chết rồi, lúc này có giải thích cũng chẳng có ích gì nữa.
Thế nhưng bây giờ thật sự phải nói thật về thân phận của bản thân cho Tô Thanh Trúc sao?”
Làm như vậy thì thật sự không hợp cho lắm.
“Tô Thanh Trúc, có vài lời anh không thể nói ra quá rõ ràng được, thế nhưng anh có thể bảo đảm với em, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa”
“Anh lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, cho dù Dâu Tây hay là em, đều sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.” Vũ Hoàng Minh giơ ba ngón tay lên thề thốt.
Nhưng tay anh vừa mới giơ lên, Tô Thanh Trúc đã bổ nhào vào lòng anh, khóe mắt đỏ bừng.
“Anh đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy.”
Vũ Hoàng Minh ôm chặt lấy cô: “Yên tâm đi, không sao đâu, em tới tập đoàn Thanh Vân trước đi, thuận tiện ký kết hợp đồng trước, anh ở đây chăm sóc Dâu Tây.”
Tô Thanh Trúc gật đầu: “Đợi lát nữa em tan làm sẽ mang đồ ăn tới cho anh.”
Cô kiếng chân lên, hôn nhẹ một cái lên mặt Vũ Hoàng Minh, sau đó đỏ mặt rời đi.
Bao nhiêu năm qua cô vẫn chưa từng làm chuyện như vậy.
Cảm giác tim đập thình thịch ấy lại xuất hiện lần nữa.
Thấy bóng hình Tô Thanh Trúc rời đi, Vũ Hoàng Minh mỉm cười.
Sau đó anh lấy điện thoại ra, gọi cho Sở Thanh Nam.
Mười mấy giây sau, đầu bên kia điện thoại kia truyền tới tiếng của Sở Thanh Nam.
“Cậu chủ Minh.”
“ừm, vợ tôi qua đó rồi, chuyện hợp đồng anh ta giải quyết đi.”
“Bản hợp đồng này, tôi không mong người khác của nhà họ Tô lấy được, anh hiểu ý tôi chứ?”
Từ miệng Tô Thanh Trúc anh đã biết được ông nội nhà họ Tô đã giao chuyện hợp đồng này Tô Thanh Trúc rồi.
Xem ra bây giờ Tô Thanh Mai đang ở tập đoàn Thanh Vân bàn chuyện hợp đồng với Sở Thanh Nam rồi.
Thế nhưng…
“Tôi hiểu mà, tôi sẽ giao một bản hợp đồng cực cao cho cô Thanh Trúc.”
“Thế nhưng, cậu chủ Minh này, có chuyện tôi phải nói với anh.”
Vũ Hoàng Minh nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Hình như chúng ta bị nhà họ Võ và nhà họ Thủy nhìn trúng rồi, nghe An Nhiên nói, bọn họ tìm người tới gây rối, nói tập đoàn Thanh Vân chúng ta thể diện lớn quá rồi.”
Vũ Hoàng Minh tưởng lại xảy ra chuyện gì cơ, anh bật cười.
“Thế sao? Vậy thì thuận theo ý bọn họ là được rồi, để cho họ đường sống, nhưng chuyện công ty có hợp tác với nhà họ Võ và Thủy thì có lẽ không cần nữa đâu.”
Nhà họ Võ và nhà họ Thủy là gia đình thượng lưu bậc nhất của Minh Xuyên.
Giờ họ vẫn chưa tra ra được lai lịch của tập đoàn Thanh Vân nên chắc chắn họ sẽ không mở to mắt nhìn miếng bánh ngon này bị cướp đi đâu.
Họ xen vào chuyện này là hoàn toàn nằm trong dự liệu của hai người.
Thế nhưng nếu đã xen vào thì cứ chuẩn bị sẵn bị đè ép đi.
“Vâng, tôi hiểu rồi. Sở Thanh Nam tắt điện thoại, đi vào trong phòng họp.
Thấy các vị tổng giám đốc và chủ tịch, anh ta mỉm cười: “Thưa các vị, ở đây có ai hợp tác với nhà họ Võ và Thủy, xin hãy giơ tay lên.”
Hả?
Mọi người đều nghi hoặc nhìn Sở Thanh Nam.
Họ không hiểu lắm, câu này có ý gì.
“Chủ tịch Nam, anh nói câu này là có ý gì?”
Có vài người không nhịn được mà hỏi một câu.
Sờ Thanh Nam lắc đầu: “Chẳng có ý gì khác.”
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó có bảy, tám người giơ tay lên.
Trong đó không có hai người mà Triệu An Nhiên đã nhìn lúc trước.
Sð Thanh Nam híp mắt lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng hơn.
“Lời tôi nói rất rõ ràng, ai hợp tác với nhà họ Võ và Thủy, xin hãy giơ tay lên, nếu như có người muốn tới thăm dò tin tức của tập đoàn Thanh Vân thì đừng trách tôi.”
Lời này vừa nói ra, lại có thêm ba người nữa giơ tay lên.
Trong đó có hai người kia.
(Chiến Long Quân trở lại) Chưỡñ8g“45 “Bốp!”
Sð Thanh Nam đập bộp một cái lên bàn, cả mặt bàn đều rung lên: “Tôi nói lai lần nữa. còn nữa hav không!”