Xem ra, Lôi Châu và Tuyết Châu đã sớm có chuẩn bị.
Thế mà lại đưa ra hai nhân vật cấp Thiên ‘Vương.
“Còn gì nữa2 Anh biết rằng, chắc chắn còn có chuyện khác.
Sð Thành Nam nhìn anh một cái, cúi đầu.
“Anh Minh, biên giới phía Bắc đã bị phá ba thành phố, quân đoàn Chiến Long tổn thất ba vị đại soái, một vị tám sao, hai vị bảy sao! Phía dưới ba vạn người, toàn bộ đã tồn thất ở chiến trường phía Bắc”
Ấm!
Nhiệt độ của cả căn phòng dưỡng như cũng lạnh xuống ở lúc này.
“Bọn họ là đang đi tìm chết!”
Trên mặt của Vũ Hoàng Minh lộ ra sát khí, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.
Từ khi anh bắt đầu mang theo quân đoàn Chiến Long, đã chinh chiến mấy năm, chưa từng có tình trạng thảm hại đến như vậy.
“Tuyết Châu đưa ra bao nhiêu vị Thiên Vương? Vì sao chiến sự lại thảm hại đến như.
vậy? Diệp Bách Kiên đâu?”
‘Vũ Hoàng Minh thực sự không nghĩ ra, biên giới phía Bắc có Lưu Chí và Tiêu Chiến toạ trấn, còn có Diệp Bách Kiên.
Đối phương phải đưa ra người như thế nào, thì mới có thể khiến cho ba người bọn họ đồng thời chịu thiệt thòi.
“Anh Minh, Quân đội Thanh Thiên của Diệp.
Bách Kiên cũng hao tổn năm vạn người, năm vị đại soái đã bỏ mình, Tuyết Châu và Thương Châu liên hợp, đưa ra năm vị Thiên Vương, chuẩn bị cùng lúc công phá phía Bắc.”
Sð Thành Nam xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vì sao mà lúc này mới một tuần không gặp.
mà khí thế ở trên người của anh Minh còn kinh khủng hơn so với lúc trước.
“Rất tốt”
Trong mắt của Vũ Hoàng Minh tràn ngập sự lạnh lẽo, anh tuyệt đối không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế.
“Hơn nữa, gần đâu Quân chủ cũng không ở lại Bắc Sơn, tất cả mọi người không liên lạc được, không biết phải làm thế nào mới ồn, nếu như hai ngày tiếp theo, một trong hai người, anh và Quân chủ còn chưa trở lại, đoán chừng chúng ta phải vận dụng đến súng đạn hạng nặng.”
‘Sờ Thành Nam lại nói tiếp một câu.
Tình huống bên phía Nam còn không tính là đặc biệt xấu, nhưng tình huống ở phái Bắc, thật sự là quá khốc liệt.
Nếu như không sử dụng súng đạn hạng nặng, sốm muộn sẽ…
Hiện tại, quân Thanh Thiên và quân Chiến Long cùng canh giữ ở thành phố Mạc Bắc, đây là đạo quan ải cuối cùng, nếu như thành phố này.
vẫn bị đối phương công phá, vậy thì Bắc Sơn nguy rồi.
Vũ Hoàng Minh trầm mặt, ánh mắt lấp loé không yên.
Sau đó chậm rãi lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực đặt lên bàn.
Sỡ Thành Nam còn tưởng rằng là lệnh bài của quân đoàn Chiến Long, nhưng tập trung nhìn lại, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Anh Minh, anh”
Hai con mắt của anh ta trừng lớn, không thể ‘tưỡng tượng nồi mà nhìn Vũ Hoàng Minh.
Đây là lệnh bài của Quân Vương, lệnh bài này chỉ một người có, đó chính là S Quân Kim.
Nhưng hiện tại, khối lệnh bài này lại ð trong tay của anh Minh.
Chẳng phải là Sð Thành Nam không dám nghĩ tiếp.
“Sð Quân Kim đã chết, nhưng không phải tôi giết, mà là Long Nhạn giết, tôi đã giết Long Nhạn”“
Ngắn gọn một câu, thiếu chút nữa đã hù chết Sỡ Thành Nam.
Sð Quân Kim đã chết rồi, Long Nhạn cũng đã chết rồi.
“Trước khi chết, ông ấy đưa lệnh bài quân vương cho tôi, ện tại, tôi chính là Quân chủ của Bắc Sơn”
Vũ Hoàng Minh nói xong, cầm lấy lệnh bài đứng dậy.
“Sð Thành Nam, thông báo cho tất cả những người có cấp bậc đại soái ở lại Huế, sau một tiếng, tập hợp ð chiến khu tổng bộ!”
“Nếu như thiếu ai, vậy thì vị trí của người đó.
cũng không cần ngồi nữa, chờ chết đi.”
Giọng điệu lạnh lẽo khiến cho Sð Thành Nam run lên: “Vâng.”
Sau đó vội vàng rời khỏi biệt thự, lập tức đi thông báo cho những đại soái còn ở lại Huế.
‘Vũ Hoàng Minh nhìn lệnh bài Quân Vương ð trong tay, trong mắt đều là sự rét lạnh.
“Sð Quân đã chết, thì gánh nặng của Bắc Sơn đề tôi gánh, Tuyết Châu, Lôi Châu, Thương Châu, các người đã chuẩn bị kỹ càng nghênh đón lửa giận của tôi chưa?”
Tự lầm bầm một câu, xoay người rời khỏi biệt thự.
Anh muốn… Ngự giá thân chỉnh!