Mục lục
Truyện Chiến Long Quân trở lại – Vũ Hoàng Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Hoàng Minh đón Dâu Tây trỡ về biệt thự.



Khả năng hồi phục của trẻ con rất nhanh, vết thương ngoài da trên cơ thể Dâu Tây đã được trị liệu bằng một số thuốc đặc trị, rất nhanh lành.



“Dâu Tây, chờ đến khi vết thương của con lành lại, ba sẽ đưa con đến công viên giải trí chơi được không?”



Vũ Hoàng Minh tựa vào ghế sô pha, nhìn cơ thể Dâu Tây vẫn còn vết roi hơi hằn đỏ, trong mắt anh hiện lên sự đau xót.



“Được ạ, từ trước đến giờ con chưa từng đến công viên giải trí.



Con nghe mẹ nói là ở công viên giải trí có rất nhiều điều thú vị, nhưng công việc của mẹ rất bận rộn nên vẫn chưa có thời gian đưa con đi chơi.”



Nói đến đây, Dâu Tây không nhịn được cúi đầu xuống, lộ ra một chút tủi thân.



Tuy nhiên, rất nhanh cô bé đã kịp phản ứng lại.



Một đôi mắt to xinh đẹp nhìn Vũ Hoàng Minh chằm chằm: “Ba ơi, tại sao lâu như vậy ba không về thăm con với mẹ?”



Một câu hỏi khiến Vũ Hoàng Minh không biết phải trả lời lại thế nào.



Gương mặt anh đau khổ, sao anh lại không muốn trở về chứ?



Nhưng quê hương đất nước, không còn đất nước thì làm gì còn nhà?



Nếu anh không chiến đấu thì làm sao bảo vệ được lãnh thổ quốc gia rộng mấy triệu mét vuông?



“Dâu Tây, ba cũng muốn về lắm, nhưng ba có nhiệm vụ rất quan trọng phải làm nên không về được. Bây giờ ba được nghỉ, không phải ba đã về gặp con và mẹ ngay đó sao?”



Anh vươn tay ra nhẹ nhàng xoa cái đầu nho nhỏ của Dâu Tây, ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.



“Dâu Tây, con có thể kể lại cho ba biết những chuyện trước đây của mẹ không?”



Vũ Hoàng Minh mỉm cưỡi, ôm Dâu Tây ngồi vào lòng, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của cô bé.



“Được ạ, mẹ…”



Mới vừa mở miệng, chuông điện thoại di động của Vũ Hoàng Minh lại vang lên.



Anh nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.



“Dâu Tây, ba đi nghe điện thoại đã nhé.”



Nói xong, anh cầm lấy di động đưa lên tai nghe.



“Anh Minh, đã điều tra ra rồi.”



“Người làm chuyện đêm qua hẳn là thế lực màu xám của Vân Xuyên, đứng đầu là Vương Ma Tâm, dưới tay gã ta có hàng trăm đàn em, tất cả đều có xuất thân bụi đời.”



“Hơn nữa, gã ta còn mỡ một đấu trường quyền anh ngầm, chính là chơi quyền anh đen, đã thu hút một số cao thủ.”



Nghe câu trả lời của Sở Thanh Nam, Vũ Hoàng Minh khế mỉm cười.



“Quyền anh đen à? Thú vị đấy. Ö đâu? Để tôi đi xem thử.”



“Quán bar Luxury, Đường Thành Bắc, anh Minh, anh muốn đến đó sao? Hay là…”



Sð Thanh Nam rõ ràng nhất định anh Minh sẽ đi.



Mục đích ấy à, đương nhiên là khỏi cần phải nói.



“Không cần đâu, một mình tôi đi là được rồi. Thôi, cậu bảo Hải Long qua đây tìm tôi. Về phần những người khác thì không cần, còn cậu ngoan ngoãn ở yên tập đoàn Thanh Vân mà xử lý việc của công ty đi.”



Nghe anh nói vậy, giọng điệu của Sở Thanh Nam nhất thời liền sụp đổ.



“Anh Minh, tôi thật sự không thích làm chuyện này, vừa nhàm chán lại vô nghĩa, nếu không thì… tôi sẽ giao cho nhóc An Nhiên, sau đó tôi qua đi với anh nhé?”



Sð Thanh Nam cực kỳ cực kỳ không muốn ở tập đoàn, ngày nào cũng thế, không ký hợp đồng thì lại ngồi yên, sắp mọc hết cả mốc lên rồi.



“Mới có mấy ngày đâu chứ, cậu ngoan ngoãn ð đấy cho tôi, không có lệnh của tôi thì không được rời khỏi.”



Nói xong, Vũ Hoàng Minh liền cúp điện thoại, không cho Sở Thanh Nam cơ hội phản bác.



“Ba ơi, ba nói chuyện điện thoại với ai thế?”



Dâu Tây ôm cổ Vũ Hoàng Minh, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy tò mò.



“Ba nói chuyện với chú Nam của con, nhưng mà lát nữa ba đưa con đến một chỗ chơi rất vui, con không được nói với mẹ đâu nhé, được không?”



Là con gái ruột của mình, anh không muốn Dâu Tây lớn lên như những bé gái bình thường khác, hoàn thành từng bước trưởng thành, lấy chồng, kết hôn sinh con.



Con gái anh dù không trực tiếp lên chiến trường thì khi lớn lên cũng phải trở thành một người trấn giữ một phương.



Nếu không, mình cũng không cần liều mạng nhiều năm vô ích như vậy.



“Được ạ, được ạ, nhưng tại sao con không thể nói với mẹ vậy?”



Dâu Tây rất hiếu kỳ nhìn anh.



“Cái này à, dù sao thì con cũng không được nói với mẹ, nếu con không đồng ý thì ba không thể đưa con theo được.” Vũ Hoàng Minh cười nói.



“Được ạ, ngoéo tay, ký tên, đóng dấu, sao y! Ai nuốt lời người đó là chó con.”



Hơn mười phút sau.



Trương Hài Long đến đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK