“Thật sao? Vậy thì sao chứ?”
Khóe miệng Vũ Hoàng Minh nhếch lên, anh có chút khinh thường nhìn Tả Mộc Nhiên.
“Được, anh chờ đấy!”
“Ngày cưới của anh, nếu có thề diễn ra suôn sẻ, tôi sẽ mang họ của anh.”
Nói xong, Tả Mộc Nhiên rút chân rời khỏi văn phòng.
Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Lý Nguyệt canh cửa.
“Hừn”
Khịt mũi lạnh lùng, anh ta bước nhanh đi.
Nhìn thấy Tả Mộc Nhiên rời đi, vẻ mặt Lý Nguyệt có chút áy náy.
Nhìn Vũ Hoàng Minh đi ra khỏi văn phòng, cô ta hơi cúi đầu.
“Cậu Minh, thật xin lỗi, chuyện này là tôi không giải quyết tốt, làm phiền đến anh rồi.”
Đối với lời xin lỗi của Lý Nguyệt, Vũ Hoàng Minh đương nhiên chấp nhận.
Anh cũng biết, Lý Nguyệt chỉ là giám đốc, không phải ông chủ.
Cho dù là ông chủ, e rằng gặp phải một cậu chủ tập đoàn như Tả Mộc Nhiên này chắc cũng chỉ có thể thầm than.
“Giám đốc Lý, tập đoàn Tả thị rất nồi tiếng àm”
Vũ Hoàng Minh hỏi.
Lý Nguyệt sửng sốt trong giây lát, cô ta có chút ngạc nhiên mà nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Cậu Minh, anh không biết tập đoàn Tả thị sao?”
Theo lý mà nói, Vũ Hoàng Minh là ông chủ của tập đoàn Thanh Vân, không thề không biết tập đoàn Tả thị mới đúng.
“Tôi chỉ là một ông chủ tay chân thôi, tôi không tham gia vào việc của tập đoàn.”
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ.
Chuyện của tập đoàn Thanh Vân, anh luôn phớt lờ.
Nếu Sð Thanh Nam không giải quyết được gì, hoặc có chuyện khó quyết định, anh ta sẽ gọi điện hỏi mình.
Mọi thứ khác đều là một mình Sð Thanh Nam quyết định.
Lúc đầu, Sở Thanh Nam đi theo anh, anh cảm thấy anh chàng này là một nhân tài kinh doanh.
Tuy nhiên, ở trên chiến trường nhiều năm, anh đã trải qua nhiều tôi luyện, đối với kinh doanh anh không còn hứng thú nữa.
Nếu không phải mình quay lại, có lẽ anh ta vẫn còn ngồi xổm ở đâu đó ở biên giới phía nam rồi.
“Hóa ra là như vậy. Tập đoàn Tả thị là một công ty lớn có tiếng ở thành phố Cổ Dương, đứng trong top mười. Ö Vân Xuyên cũng có một chỉ nhánh, nhưng nó không lớn, chỉ là một doanh nghiệp nhỏ.”
“Lần này cậu Tả tới đây, có lẽ là để mỡ rộng các xí nghiệp của tập đoàn Tả thị ở Vân Xuyên, mua các doanh nghiệp vừa và nhỏ khác nhau, tích hợp chúng lại.”
“Đến lúc đó, có công ty con ở Vân Xuyên rồi, địa vị của tập đoàn Tả thị ở Cổ Dương cũng sẽ tăng lên.”
Đối với những gì Lý Nguyệt nói, Vũ Hoàng Minh không quan tâm lắm.
Tuy nhiên, lời phân tích tình hình và phương hướng kinh doanh của Lý Nguyệt này rất hùng hồn khiến anh không khỏi có chút kinh ngạc.
Một nhân tài như vậy, sao lại chịu làm một quản lý nhỏ nhoi ở khách sạn này?
“Giám đốc Lý, cô có thiên phú làm chủ tịch đó.”
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ, ánh mắt rơi vào Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, “Không có, không có, chỉ là chuyên ngành của tôi là phân tích tài chính. Tôi chỉ phân tích một cách tùy tiện thôi, nói nhảm thôi, cậu Minh đừng đề ý đến”
Cô ta nghĩ rằng mình đã nói gì đó sai mới khiến Vũ Hoàng Minh nhìn chằm chằm vào mình như thế này.
“Tôi cảm thấy cô nói đúng mà, làm giám đốc một khách sạn thật sự không phát huy được.
Như này đi, tôi cho cô một chức vụ, làm tổng giám đốc tập đoàn Thanh Vân, lương một năm là 19 tỷ đồng, thế nào?”
Khi nghe thấy những lời này, Lý Nguyệt đã vô cùng sửng sốt, hoài nghỉ nhìn Vũ Hoàng Minh Lương năm…19 tỷ đồng?
Còn là tổng giám đốc?
“Cái này…cậu Minh, tôi cảm thấy tôi không thể ngồi ð vị trí cao như vậy, anh đề cao tôi quá rồi.”
Lý Nguyệt vẫn lịch sự từ chối Vũ Hoàng Minh.