Bên trong phòng họp to như vậy, đều đã ngồi đầy người.
Phòng tầm mắt nhìn, khoảng chừng nhiều hơn trăm người.
Cấp bậc thấp nhất, đều là cấp đại soái một Sao.
“Anh Minh, còn có ba vị lão soái cấp bảy sao.
chưa đến, có cần phải”
Ö vị trí hậu trường, sắc mặt của Sờ Thành Nam cung kính đứng ở trước mặt của Vũ Hoàng Minh.
Những lão soái còn lại ở Huế đều đã ð nơi này.
Trong đó cấp bậc cao nhất chính là ba vị đại soái bảy sao, ÿ vào tuổi tác đã cao, không để anh Minh vào mắt.
Dù sao, thời điểm khi Sở Quân Kim còn ở đây, cũng phải đối xử khách khách khí khí với bọn họ.
‘Vũ Hoàng Minh chỉ là một thằng nhóc vừa mới thăng cấp lên cấp Thiên Vương mấy năm, căn bản không phải việc đáng lo.
“Không cần đợi nữa!”
“Đi đóng cửa, ngược lại tôi muốn nhìn xem, lá gan của ai lại lớn như vậy”
Vũ Hoàng Minh dập tắt tàn thuốc ð trong tay, phun một đoàn sương khói ở trong miệng ra.
Những vị lão soái kia chắc chắn đều biết đến thế cuộc bây giờ của phía Bắc và phía Nam, tôi nay không đến, đương nhiên là không muốn trỡ lại chiến trường.
Mà tuổi tác của bọn họ, cũng không thích hợp để trờ về.
Lúc đầu, Vũ Hoàng Minh cũng không có ý.
định để bọn họ đi đến chiến trường, chỉ là muốn nói cho bọn họ biết, Sð Quân Kim đã chết.
Hiện tại quân chủ của Bắc Sơn, là anh.
Đã không đến, thì cũng không cần đến nữa.
“Vâng!”
Sð Thành Nam rời khỏi hậu trường, đi đóng cửa lớn lại.
Mà Vũ Hoàng Minh, thì đi về phía trên đài cao.
Thời điểm đi đến trên đài cao nhìn xuống đám người ð phía dưới, trong lòng cũng xem như.
yên tâm một chút.
Chí ít, những người này, ð trong lòng còn có Bắc Sơn.
“Đã gặp Minh Vương.”
Đám ngưỡi vội vàng đứng dậy, làm một lễ về phía Vũ Hoàng Minh.
Trong mắt của bọn họ, Vũ Hoàng Minh chính là một truyền kỳ.
Mặc dù trong bọn họ, có rất nhiều người đều.
đã gặp anh, nhưng mỗi lần gặp đều là một loại vinh dự, “Mọi người không cần phải khách khí, ngồi đi”
‘Vũ Hoàng Minh khẽ gật đầu, ra hiệu để mọi người ngồi xuống.
“Kỳ thật, lần này gọi mọi người đến đây, là vù muốn nói hai chuyện với mọi người.”
“Chuyện thứ nhất, tôi tin rằng các vị ngồi ờ đây đều đã đoán được, đó chính là tình huống đáng lo ð phía Bắc và phía Nam, đặc biệt là phía Bắc”
“Liền xem như cả quân đoàn Chiến Long và quân đoàn Thanh Thiên, cũng không thể cản được thế tiến công của Tuyết Châu và Thương Châu”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường đều lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều im lặng, muốn nói quân đội lợi hại nhất ở Bắc Sơn, thì tất nhiên là quân đội Chiến Long.
Nhưng lần này, đến cả quân đoàn Chiến Long đều không thể ngăn cản thế tiến công của đối phương.
Có thể nghĩ, thế tấn công của đối phương có bao nhiêu mạnh mẽ.
Nghe nói, đối phương đã đưa ra năm nhân vật cấp bậc Thiên Vương.
Cái này chính là một quả bom nặng ký, tuỳ thời điểm đều có thể nổ tung ð trên mảnh đất Bắc Sơn này.
“Minh Vương, nếu như chiến sự cần, lão.
tướng nguyện ý dẫn binh đi chiến đấu, đến chết mới thôi!”
Một người đàn ông trung niên thân cao tám thước đứng lên từ vị trí chỗ ngồi, trên mặt đầy râu quai nón.
Nhưng trong đôi mắt đó, tràn đây ý chí chiến đấu.
‘Vũ Hoàng Minh nhìn về phía người đàn ông, mìm cười: “Không cẩn, nếu như cần thiết, tôi cũng sẽ không để mọi người đến họp, mà trực tiếp để mọi người ra trận chiến.”
Mọi người ðờ đây đều sững sờ.
Không lên chiến trường?
Minh Vương có ý gì?
Đã không lên chiến trường, chẳng lẽ còn việc lớn nào muốn báo cho bọn họ sao?
“Chiến sự ở phía Bắc và phía Nam, tôi sẽ đích thân đi xử lý, điều mà sau đây tôi phải nói, mới là quan trọng nhất.”
Giọng nói của Vũ Hoàng Minh trầm xuống, ánh mắt quét qua tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đều chấn động.
Hiển nhiên, vẫn còn một việc lốn đã xảy ra Nhưng bọn họ lại không nhận được bất kỳ tin tức nào cả.
“Kỳ thật”