Vũ Hoàng Minh và Tản Nguyệt Nhi mang theo hành lý của hai người xuống xe.
“Anh Giang, chúng ta đi thôi.”
Tần Nguyệt Nhi đeo ba lô, cầm theo túi hành ‘Vũ Hoàng Minh đi phía sau lưng cô, xách hai túi hành lý khác đi vào sân trường.
Đại học Quý Thành cũng coi như là một trường lâu đời, cành vật trong sân khá đẹp, chỉ có kiến trúc nội bộ có hơi cũ một chút.
Đi qua một con đường cây xanh thật dài, cuối cùng cũng tối tòa ký túc xá nữ số sáu.
Tần Nguyệt Nhi cầm hành lý đi tới phòng của dì quản lý kí túc xá: “Dì Lý, anh trai cháu xách đồ cho cháu, cháu có thể dẫn anh ấy vào.
cùng không ạ2”
“Anh trai cháu?”
Dì phụ trách quản lý ký túc xá nhìn thoáng.
qua, mìm cười.
“Nguyệt Nhị, con gái ngoan, cậu ta thật sự là anh trai của cháu à?”
Bị ánh mắt nghi ngỡ của dì Lý nhìn chằm chằm, gương mặt của Tần Nguyệt Nhi hơi phiếm hồng: “Dì Lý, anh ấy thật sự là anh trai cháu mà, năm nay anh ấy cũng ba mươi rồi.”
Dì Lý lúc này mới cười một tiếng: “Ha ha, dì là người từng trải mà, lên đi.”
Thật ra bà cũng nhìn ra được người đứng ở cổng cũng tầm ba mươi tuổi Nhìn đúng là giống anh trai của Nguyệt Nhi.
Nhưng cũng không trừ khả năng mấy cô gái đều thích mấy chú lớn tuổi.
“Cảm ơn dì Lý.”
Tân Nguyệt Nhi cười một tiếng, sau đó gọi Vũ Hoàng Minh đi lên lầu.
“Anh Giang, đi thôi.”
Tần Nguyệt Nhi ờ phòng ký túc xá ba linh năm, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt Trong ký túc xá còn có hai cô gái nữa, đang cưỡi đùa nói chuyện.
Khi thấy Tần Nguyệt Nhi dẫn theo một người đàn ông tới, cả hai đều ngần ra.
“Nguyệt Nhi, đây là…”
Hai cô gái đều trợn tròn mắt.
Trong mắt bọn họ, Tân Nguyệt Nhi vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn, mỗi ngày tan học đều về nhà đọc sách.
Ngoại trừ thình thoảng đi chơi thì rất ít khi ra ngoài.
Sao vừa về đã dẫn theo một người bạn trai lên rồi, Với cà, nhìn người bạn trai này của cô gia cảnh cũng không tố Trên người mặc đồ của phổ thông.
Nói thể nào thì Tân Nguyệt Nhi cũng là một trong mười hot girl của trường, sao lại tìm một người bạn trai thế này?
Nhất thời, trong đầu hai cô gái đều này sinh đủ loại ý nghĩ.
“Tô Liên, Băng Thư, đây là anh trai của tớ, hai người đừng nghĩ nhiều: Tần Nguyệt Nhi nhìn biểu cảm của hai người liền biết ngay họ đang nghĩ gì, vội vàng mờ.
miệng giải thích.
Có điều, trong lòng cô dưỡng như cũng thích cảm giác này.
*Thì ra là anh trai của cậu, tớ còn tường bạn trai cậu chứ?”
Cô gái tên Tô Liên đi tới xách đỡ Vũ Hoàng Minh một túi hành lý.
Thật ra, ngoại trừ quản áo trên người Vũ Hoàng Minh bình thường một chút thì dáng dấp.
vẫn rất đẹp trai. .
Chí ít nam tính hơn nhiều nam sinh trong trường, Đứng cạnh anh, không hiểu sao có cảm giác an toàn.
“Cảm ơn.”
Vũ Hoàng Minh mìm cười, sau đó buông hành lý xuống.
Sau khi Tần Nguyệt Nhi dọn dẹp xong, Tô Liên và Băng Thư liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều là ý cười.
“Nguyệt Nhị, vừa hay bọn tố chưa ăn cơm tối, hay là chúng ta cùng đi ăn đi.”
*Tớ và Băng Thư cũng vừa tới trường hôm nay.”
Tô Liên lén nhìn Vũ Hoàng Minh, không biết vì sao, càng nhìn người anh trai của Tần Nguyệt Nhi này lại càng muốn cưa anh.
bên cạnh anh không hiểu sao thấy rất an toàn.
Vừa hay Tần Nguyệt Nhi và Vũ Hoàng Minh ngồi xe cả một ngày, cũng chưa ăn cơm.
“Được vậy chúng ta đi ăn lầu đi.”
Tần Nguyệt Nhi không từ chối, vừa hay dẫn anh Giang đi dạo gần trường học.