Vũ Hoàng Minh nghiêng đầu nhìn Tô Thanh Trúc. Anh đoán chắc hẳn cô cũng biết việc này.
“Vâng, em có nghĩ tới, tuy rằng em biết bọn họ thu mua cổ phần của công ty chúng ta nhưng.
đến giờ em vẫn không biết mục đích của họ là gì”
Vừa nói xong thì có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên”
“Tổng giám đốc Tô, anh Vũ”
“Vào đi” Tô Thanh Trúc nói.
Vân Nguyệt đầy cửa bước vào, sắc mặt cô ấy hơi khó coi.
“Cậu Vân, tổng giám đốc Tô, vừa nãy tôi nhận được điện thoại từ số lạ, người đó tự xưng.
là sếp tổng của tập đoàn Thánh Phong, anh ta muốn hẹn cô và cậu Vân ăn cơm lúc tám giờ tối nay ð quán Hương Giang Coffe, tiện thể bàn bạc.
về chuyện cổ phiếu luôn, cô xem…
Vũ Hoàng Minh và Tô Thanh Trúc quay sang nhìn nhau trong nháy mắt. Cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc và khó hiểu trong đôi mắt của đối phương.
Thế mà đổi phương lại chủ động tới tìm họ, đúng là lớn mật.
“Lá gan đúng là không nhỏ nhì, vậy mà lại chủ động tới tìm chúng ta”
Vũ Hoàng Minh cười cười, sau đó anh đứng dậy, vươn vai.
“Nếu như đã tới vậy thì chúng ta cứ đi xem thế nào?”
Anh nhìn về phía Tô Thanh Trúc sau đó gật đầu.
Năm gið chi: Vũ Hoàng Minh lái xe tới nhà trẻ đón Dâu Tây tan học.
Chỉ là.. cảm giác lẳn này của anh rất rõ ràng.
Do Trương Hài Long đang lái chiếc xe việt dã nên trong gara thự chỉ còn lại mười tám chiếc siêu xe anh tự mua. Dù cho anh có lái chiếc xe nào thì cũng rất thu hút người khác.
Nếu đã như thế không bằng anh cứ lái chiếc xe Porsche màu bạc đắt giá nhất. Dù sao thì cũng đều chói mắt thôi.
Anh lái chiếc xe đó đã thu hút được không ít ánh nhìn ngưỡng mộ từ mọi ngưỡi xung quanh Thậm chí lúc dừng chð đèn đỏ, chiếc xe phía sau xe anh còn dừng cách xe anh hơn mười mét, người ta sợ mình bất cần chạm phải xe anh.
Lúc chiếc xe dừng ở bên đường nhà trẻ, những phụ huynh tới đón con đợi bên đường cũng trố mắt ra nhìn.
“Đây… đây chẳng phải là chiếc xe dẫn đầu.
trong lễ cưới xa hoa nhất Vân Xuyên thời gian trước đó sao?”
“Đúng vậy, sao nó lại xuất hiện ở đây nhỉ!”
Mọi người đều đang bàn tán sôi nồi, trong ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Mua được mười tám chiếc xe sang, không phải chỉ là người có tiền thôi đâu.
Lúc bước xuống xe Vũ Hoàng Minh có cảm giác như mọi người đều đang nhìn anh chằm chằm vậy. Ngược lại trông anh lại rất thản nhiên, không có chút phản ứng nào cả. Lúc anh bước tới cổng trường phụ huynh vây xung quang vô.
thức nhường đường cho anh. Việc đó khiến anh có hơi xấu hồ.
“Mọi người không cần thế đâu, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi” Anh lên tiếng.
Mọi người xung quanh vội vàng cười nói: “Nào có nào có, anh Vũ đây đúng là một người hoà nhã, dễ gắn, đương nhiên phải để anh đi trước rồi “Đúng vậy đúng vậy, hiếm có doanh nhân nào lễ độ được như anh đâu đấy”
Vũ Hoàng Minh nghe được những lời ca ngợi từ mọi người thì cảm thấy có hơi xấu hồ.
“Thật sự không cẩn đâu, mọi người cũng không dễ dàng gì mà”
Chỉ là vừa nói xong thì có tiếng thắng xe gấp truyền đến.
Ngay sau đó bịch một tiếng. Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn nhưng không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì bị doạ sợ.
Một chiếc xe chờ đây hàng hoá đâm thẳng vào chiếc xe Porsche màu bạc Vũ Hoàng Minh vừa đỗ ven đường.
Hàng hoá chất đầy xe cứ thế đồ ập xuống.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi vẻ mặt tức giận bước từ xe ba gác xuống.
Ông ta che lấy trán của mình, máu tưới tuôn ra từ các khe hỡ giữa các ngón tay.
“Là thằng nào! Là thằng nào đỗ xe lung tung! Cút ra đây cho ông mày!”