Mấy người phụ huynh và giáo viên xung quanh cũng ngần ngơ.
Người này lại dám nói bức tranh của Mã Vĩ là rác rười?
Nói như thế nào Mã Vĩ cũng là họa sĩ hàng đầu của Thần Châu,giá trị một bức tranh, cũng có thể bằng với thu nhập của một nhà bình thường trong vài chục năm.
“Ba đứa nhỏ, đừng có nói lung tung, đây chính là hoạ sĩ nổi danh cả thần châu chúng ta Mã Vĩ, thầy Mã đó.”
Giáo viên nhà trẻ vội vàng đứng ra hoà giải.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ chuyện này thành chuyện lớn rồi.
“Nghe lời này của anh bạn, xem ra anh có hiểu biết sâu rộng ở khía cạnh hội họa nghệ thuật này?”
Sắc mặt Mã Vĩ có chút khó coi, ánh mắt nhìn anh đầy khó chịu.
Một tên vô danh tiểu tốt, cũng dám tùy ý bình phẩm bức tranh của ông ta.
Nếu không phải đây là nhà trẻ, thì ông ta rất muốn dạy dỗ thằng nhóc không biết trời cao đất rộng khinh người này.
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, “Không tính là am hiểu sâu rộng về nghệ thuật hội họa, nhưng là so với ông, hẳn là tốt hơn nhiều.”
Xôn xaol Lời này vừa ra tới, quả thực chính là vô cùng trào phúng.
Mấy phụ huynh và giáo viên ở đây đều trợn tròn cả mắt, người này thật đúng là cái gì cũng dám nói.
“Tốt tốt tốt!”
“Thật lâu rồi vẫn chưa gặp một người tài hoa lại khinh người như vậy.”
“Không bằng như vậy, cậu cũng vẽ một bức tranh để xem thế nào?”
“Để cho mọi người cùng nhau giám định và thưởng thức thức, nhìn xem rốt cuộc là cậu vẽ đẹp hơn, hay là tranh của tôi chiếm thượng phong?”
Hiển nhiên trong giọng nói của Mã Vĩ mang theo sự tức giận.
Người trẻ tuổi này thật sự là quá cuồng vọng.
“Trước mặt nhiều người như vậy mà đánh vào mặt ông, hình như có chút không ổn?”
Vũ Hoàng Minh cưỡi cười, sắc mặt bình tĩnh.
Đổi với sự khiêu chiến của Mã Vĩ, anh không có hứng thú chút nào.
“Như thế nào?”
“Không dám? Không dám thì thành thành thật thật xin lỗi với thầy Mã, bằng không hôm nay cậu cũng đừng hòng ra khỏi cửa của cái nhà trẻ này!”
Trương Thiên Hoa đã sớm khó chịu với Vũ Hoàng Minh, nếu như không phải không tiện động tay động chân trước mặt nhiều người như vậy, ông ta đã sớm muốn tát tên này một cái.
Đối với trào phúng của ông ta, Vũ Hoàng Minh cũng không có để ý.
Anh ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt dễ thương của con gái mình.
“Minh Trúc, muốn nhìn ba vẽ tranh không?”
Minh Trúc nhìn thoáng qua bức tranh trong tay, sau đó gật gật đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong đợi, “Con muốn xem ba vẽ tranh.”
“Được, Minh Trúc muốn nhìn, ba sẽ vẽ cho con.”
Nói xong, đứng dậy nhìn Trương Thiên Hoa cùng Mã Vĩ.
“Hừ, nói bức tranh thì là bức tranh, lỡ đâu vẽ thứ chó má rác rưởi gì cũng coi như là bức tranh?”
Trương Thiên Hoa cười nhạo một tiếng, trong mắt khinh thường không che dấu chút nào.
“Vậy ông muốn như thế nào?”
Vũ Hoàng Minh thu lại tươi cười.
“Không bằng như vậy đi, nếu như cậu thắng thầy Mã, tôi sẽ ăn luôn bức tranh này của thầy Mã.”
“Nếu cậu bị thua, ăn luôn bức tranh của cậu và cả của con bé này nữa,, như thế nào?”
“Như vậy, đối với ai cũng công bằng.”
Lời này vừa nói ra, nhất thời làm cho nhóm phụ huynh xung quanh đều nhíu may.
Nhưng mà, bọn họ cũng không dám nói cái gì.
Người ta chính là chủ tịch của tập đoàn Trương thị, giá trị con người lên đến mấy chục tỷ.
Mà trong số họ còn hợp tác cùng đối phương.
Lỡ may mở miệng, không cần thận chọc giận đối phương, đã đánh mất bát cơm của mình, thì thật là phiền toái.
“Tốt.”
Vũ Hoàng Minh không có do dự.
Tuy rằng ngượng tay chút nhưng để vẽ ra một bức có thần hơn với bức tranh sơn thủy kia vẫn là dễ như trở bàn tay.
“Nếu như cậu đã tự tin như vậy, mời.”
Trong lòng Mã Vĩ đương nhiên là rất thích ý khi Trương Thiên Hoa giúp mình ra mặt.
Nếu Vũ Hoàng Minh thất thế, ông ta cũng Vui vẻ xem.