Triệu An Nhiên từ cửa bước vào mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Nam, cô Mai đã đến rồi ạ”“
Mấy người có mặt đều sửng sốt.
Cô Mai sao?
Mọi người đều biết Tô Thanh Mai nhưng trước mặt họ đây không phải cô Mai hay sao?
Sao lại có thêm một cô Mai nữa vậy?
Ngay cả Tô Thanh Mai cũng bị sốc và đứng ngây người ra.
Còn Sở Thanh Nam thì như đã mong đợi từ lâu: “Mau mời cô Mai vào.”
“Vâng ạ.”
Triệu An Nhiên rời khỏi phòng họp.
Không lâu sau Tô Thanh Trúc bước vào phòng họp.
Khi nhìn thấy Tô Thanh Trúc tất cả mọi người đều há mồm tròn xoe mắt ra nhìn.
Tô Thanh Mai hoài nghi nhìn Tô Thanh Trúc rồi chỉ vào cô nói: “Thanh Trúc, cô làm gì ở đây?”
“Tôi đến chỗ ngài Nam bàn chuyện hợp tác, có vấn đề gì sao?”
Tô Thanh Trúc mỉm cười có vẻ như đã biết hết mọi chuyện.
Có điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là việc Sở Thanh Nam lại có thể trỡ thành tổng giám đốc của tập đoàn Thanh Vân.
“Bàn chuyện hợp tác ư?”
“Haha, Thanh Trúc à, tổng giám đốc Nam đã từ chối việc hợp tác với nhà họ Tô rồi, cô đến đây cũng vô ích thôi.”
Tô Thanh Mai cười đầy chế nhạo rồi khoanh tay nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
Có điều lúc Tô Thanh Trúc chưa kịp nói gì thì Sở Thanh Nam đã nói.
“Cô Thanh Mai đây hình như đã nhầm lẫn điều gì rồi thì phải, tôi từ chối hợp tác với cô chứ không phải với nhà họ Tô.
Vừa nói xong tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Đây là cách làm việc gì vậy?
Tô Thanh Mai và Tô Thanh Trúc đều là người nhà họ Tô.
Có điều ai cũng biết là Tô Thanh Trúc gần như đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô.
Hơn nữa đám cưới với cậu chủ nhà họ Lưu còn bị cướp mất đó.
Thậm chí cha con nhà họ Lưu đều đã chết.
Chuyện này không thể không nói là có liên quan đến cô ấy.
Chỉ là đến bây giờ vẫn chưa ai điều tra ra được là ai đã làm.
Hơn nữa nhìn như vậy thì hình như Tô Thanh Trúc đã trở về gia đình rồi.
Nhưng địa vị không cao.
“Tổng giám đốc Nam, ngài nói như vậy là có ý gì?”
Sắc mặt Tô Thanh Mai bỗng trở nên u ám.
“Ý của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
Sở Thanh Nam mỉm cười.
Trong lòng anh ta rất khinh thường, anh ta còn không thèm coi Tô Thanh Mai là một con người, vậy mà cô ta còn dám cướp hợp đồng của vợ nhà họ Vũ sao?
“Được”
“Thanh Trúc cô được lắm, tôi sẽ nói rõ ràng chuyện này với ông”
Tô Thanh Mai đầy tức giận đi ra khỏi phòng họp.
“Các vị, việc hợp tác của tôi với nhà họ Tô là bí mật kinh doanh.
Xin hãy ra ngoài trước, tôi sẽ bàn bạc lại với mọi người sau.”
Sở Thanh Nam đưa tay ra mời những người khác ra ngoài.
Những người khác cũng biết chuyện này không đơn giản như họ nghĩ nên liền bước ra khỏi phòng họp.
Biệt thự nhà họ Ngô.
“Ba, ba phải cứu con!”: “Con không muốn chết.”
Ngô Thành Vinh quỳ gối xuống trước mặt Ngô Thiện Lâm, vẻ mặt đầy đau khổ.
Hai ngày này đầu của anh ta đã rụng rất nhiều tóc.
Anh ta hốt hoảng đi hỏi không biết bao nhiêu là bác sĩ.
Nhưng những bác sĩ đó đều không biết đây là chất độc gì.
Ngô Thiện Lâm u ám nhìn vẻ mặt đau khổ của con trai rồi lên tiếng.
“Ba đã kêu người gọi điện thoại cho bác sĩ nổi tiếng nhất thế giới, sáng mai ông ấy sẽ đến. Con cứ yên tâm ở nhà.”
“Tên nhóc đó vậy mà cũng dám ra tay với con trai ba, ba nhất định sẽ khiến nó chết không có chỗ chôn thân.”
Nói xong ông ta lấy điện thoại di động ra và gọi điện.
“Hai mươi tỷ, hãy tìm người giết đứa con gái Tô Thanh Trúc nhà họ Tô và còn tên nhóc Vũ Hoàng Minh nữa.”
Thật lâu sau đầu bên kia điện thoại trả lời: “Tiền đặt cọc là mười tỷ, số tài khoản đã gửi cho ông. Một ngày sau liên lạc lại với tôi”