Vũ Hoàng Minh cũng không vội ra tay mà chỉ lằng lặng nhìn người đàn ông đó.
Móc trong túi ra một điếu thuốc, châm lên rồi rít một hơi.
“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Anh rất tò mò. Đối phương chỉ cần nhìn phát đã nhận ra mình ngay, thậm chí còn định ra tay giết Lý Nguyên Hạo đề ngăn cản mình đuồi theo.
Gã ta hoàn toàn có cơ hội chạy trốn, nhưng.
bây giờ lại…
“Mày đoán xem!”
Người đàn ông cời bỏ khầu trang trên mặt xuống, nhìn về phía anh rồi cười lạnh một tiếng.
Đôi mắt Vũ Hoàng Minh hơi nheo lại.
Trên mặt người này có một vết sẹo rất dài chạy từ mắt trái đến tận xuống cằm, thế mà không chết.
Vết sẹo đó cứ như một con rết đang bò trên mặt anh ta, trông cực kỳ ghê sợ.
“Nói đi, nói rồi tôi còn có thể cho anh chết một cách nhẹ nhàng!”
Vũ Hoàng Minh ph ra một làn khói xám, sát khí trên người dần trờ nên nồng đậm.
“Ha ha ha hat”
“Cho tao được chết nhẹ nhàng? Mày cho.
rằng Tổ chức Ám Dạ đơn giản đến thế sao?”
“Nói thật cho mày biết vậy, người bên trên đã biết mày chui ra khỏi tù rồi!
“Mày cứ chờ mà bị đuổi giết không hồi kết đi! Người ờ bên cạnh mày, từng người từng người một đều sẽ phải chết Tiếng cười điên cuồng của gã đàn ông nọ khiến Vũ Hoàng Minh lạnh cả lưng!
Cái Tổ chức Ám Dạ này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Vậy mà lại… biết mình đã ra tù rồi.
Tin tức anh ra ngoài, trừ mấy người trong nhà tù Hài Dương, nhà vua, đám của Trương Hải Long và Sở Thanh Nam ra thì những người khác ắt hẳn cũng chưa biết.
Chẳng lẽ trong nhà tù Hải Dương có người của chúng hay sao?
“Các anh muốn làm gì?”
Vũ Hoàng Minh vứt điếu thuốc lá trong tay xuống, giẫm rồi di mạnh đến tắt.
Sát khí nỗng đậm tỏa ra từ người anh, nắm đấm cuộn chặt.
Không biết vì sao mà khi gã đàn ông nói ra câu này, trong lòng anh lại có thêm ba phần lo lắng.
“Muốn làm gì à?”
“Ha ha, Vũ Hoàng Minh ơi Vũ Hoàng Minh, mày có biết tại sao tao không chạy mà lại đưa.
mày đến đây không?”
Mặt gã đàn ông lộ rõ về khinh thường anh, trong mắt đầy ý giễu cợt.
Như thề kế hoạch của gã ta đã thành công!
Vũ Hoàng Minh không nói gì, anh chỉ lằng lặng nhìn chằm chằm đối phương.
“Bỡi … con gái của mày!”
Mấy chữ này, từ miệng gã đàn ông ấy thốt ra.
Bốp!
Lúc này, Vũ Hoàng Minh đã nồi điên lên!
“Động vào con gái của tao! Muốn chết sao!”
Bóng anh lóe lên, tốc độ cực kỳ khủng khiếp, chỉ nháy mắt sau đã xuất hiện trước mặt gã đàn ông nọ.
Một tay siết cổ đối phương, nhấc cả người gã ta lên.
“Chúng mày đã làm gì con gái tao rồi Huyệt thái dương của Vũ Hoàng Minh nổi cả gân xanh lên, lực trên tay lại mạnh thêm một chút.
Gã đàn ông vốn không hề có ý định phản kháng, chỉ ho khan liên tục vì bị anh siết cổ.
“Khụ khụ khụ, mày muốn biết sao? Nhưng tao sẽ không nói cho mày bí Gã đàn ông nhếch mép cười một tiếng, nhưng lực trên tay Vũ Hoàng Minh lại ngày càng tăng.
“Nói!”
Như hồ gầm rồng thét, âm vang vọng mãi quanh đây.
Màng nhĩ của gã đàn ông cũng muốn vỡ ra vì tiếng gầm này.
Thế nhưng, gã ta lại nở nụ cười đầy vẻ không sợ chết: “Cho dù mày có giết tao thì con gái mày cũng không thể trở về đâu! Cà đời này mày cũng đừng mơ được trông thấy con gái mày.
lần nữa!”
Vừa dứt lời, Vũ Hoàng Minh đã đập cả người gã ta xuống đất.
Tất cả vách tường của tầng lầu đều muốn vỡ tung sau cú đập này.
Miệng gã đàn ông xộc lên hơi máu, hít vào được nhưng chẳng thể thờ ra.
“Đây chính là… do… mày… kết cục khi mày chọc phải Tổ chức Ám Dạ!”
Trước khi chết gã vẫn không quên kích thích anh.
“Am Vũ Hoàng Minh siết chặt nắm đấm, nện một cú thật mạnh vào mặt của gã ta!