Thời gian một năm rưỡi khi anh ð ngục giam Lam Hài, ông ta đã không ít lần đến tìm anh để đánh nhau.
“Ha ha ha, Hoàng Minh, anh đã đến tôi liền biết là không có chuyện gì tốt đẹp cà”
Nghe được âm thanh khiến người ta cảm thấy nhút nhát đó, thiếu chút nữa Vũ Hoàng Minh đã nồi da gà.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Ám, anh đã nghĩ, tại sao trong quân đội có một ngưỡi có làn da đẹp như vậy!
Làn da trắng nõn đó, khiến phụ nữ nhìn thấy.
cũng phải hồ thẹn không bằng.
Giọng nói kia, càng làm cho người ta phải nồi da gà tại chỗ.
Nhưng, Đông Phương Ám giỏi nhất chính là mưu kết Giỏi đến nỗi khiến anh đều sợ hãi.
“Hoàng Minh, đã đến rồi, thì uống hai chén đi”
Người cuối cùng mờ miệng, chính là Liễu Quân.
Đổi với Liễu Quân, Vũ Hoàng Minh chỉ có một đánh giá.
Đó chính là, mạnh!
Không chỉ thực lực mạnh, mà mưu kế cũng không kém gì Đông Phương Ám.
Mặc dù anh mạnh hơn anh ta một chút, nhưng về mưu kế, anh vẫn cảm thấy không bằng.
“Đến đây!”
Dưới chân của Vũ Hoàng Minh khẽ chuyền động, chạy như bay về phía chỗ sâu nhất ờ trong nhà tù.
Thời điểm đi đến chỗ sâu tận cùng của nhà tù, ánh đèn trong phòng giam đã sáng rõ.
Bốn người đàn ông yên vị ngồi ð trên mặt đất, trước mặt là một cái bàn.
Trên bàn đặt thịt, rượu, bọn họ đang ăn đến Vui về.
“Ha ha, xem như đã đến rồi, thì nhanh ngồi xuống uống hai chén đi.”
Đông Phương Ám vội vàng khoét tay đề cho.
Vũ Hoàng Minh ngồi xuống, mấy người khác cũng nhường ra một vị trí.
‘Vũ Hoàng Minh cũng không khách khí, ngồi xuống uống rượu cùng với bốn người.
Anh cười nói: “Thời gian này sống cũng không tệ nhì!”
“Đó là đương nhiên, nếu như thời gian này.
sống tệ, thì tôi cũng đã không ở cái chỗ chết tiệt này rồi!”
Dương Cửu uống một chén rượu vào bụng, giọng nói thô kệch quanh quần ở bên tại của mọi người.
“Uống rượu uống rượu, nói nhiều như vậy làm gì.”
Liễu Quân bưng chén lên, mấy người thấy vậy cũng bưng chén rượu cụng ly Qua ba lần rượu.
Đông Phương Ám đặt chén rượu xuống, nhìn về phía Vũ Hoàng Minh, cười giống như không cười. .
“Anh trờ về tuyệt đối không có chuyện tốt, nói đi, tìm chúng tôi để làm gï?”
Vũ Hoàng Minh đặt chén rượu xuống, nụ cưỡi ở trên mặt cũng thu lại vài phần.
“S§ð Quân Kim đã chết, hiện tại tôi đã tiếp quản Bắc Sơn.”
Lập tức, sắc mặt của mấy người bọn họ lập.
tức thay đồi.
“Chết như thế nào?”
Liễu Quân cau mày nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
Thực lực của Sð Quân Kim, mấy người bọn họ đều biết, làm sao lại có thể dễ dàng chết như vậy.
“Bị Long Nhạn giết!” Vũ Hoàng Minh chậm rãi nói.
Bốn người nghe xong, sắc mặt lại thay đổi một lần nữa.
Nhưng, rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường.
“He he, trước đó tôi đã sớm nghỉ ngờ Long Nhạn có vấn đề, chỉ là do thân phận bị hạn chế, lười đi điều tra anh ta, không nghĩ đến, cuối cùng, Sð Quân Kim thế mà lại chết ð trong tay.
của anh ta, có chút ngoài ý muốn đấy!”
Đông Phương Ám cầm ly rượu lên nhấp một ngụm rượu, khế cười nói.
Liễu Quân cũng lắc đầu: “Không nghĩ đến, Long Nhạn vậy là lại ra tay, cuối cùng, chắc hẳn Long Nhạn đã bị anh giết?”
Nói xong, nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh cũng không che giấu, khẽ gật đầu.
“Ừ, nhưng lần này đến đây, là có chuyện khác”
Lập tức, ánh mắt của mấy người kia rơi vào.
trên người của anh.
“Biên giới Nam, Bắc báo nguy, tôi cần sự trợ giúp của các anh, Tuyết Châu và Thương Châu liên thủ tấn công phía Bắc, đưa ra năm nhân vật cấp bậc Thiên Vương, mà Lôi Châu đã tấn công phía Nam, đưa ra hai người.”
Lời này vừa nói ra, bốn người đều im lặng.
Lên tiếng đầu tiên vẫn là Dương Cửu, chì nghe thấy ông ta nhếch miệng cười một tiếng: “Đã rất lâu rồi không co dãn xương cốt, anh không ở đây tôi cũng thật sự không biết phải tìm ai nữa! Vừa vặn, ra ngoài dạo chơi một chút!”
Đông Phương Ám cũng đứng dậy, xoay xoay.
eo: “Ai da, khoảng thời gian anh không ở đây, tôi cũng không biết tìm ai chơi mưu kế nữa, không thú vị! Ra ngoài một chút cũng không tệ.”
Lư Thuy Lâm vuốt vuốt cái mũi, ánh mắt thâm thuý nhìn về phía Vũ Hoàng minh: “Chẳng lẽ còn có thể thiếu tôi?”
Liễu Quân đứng dậy, giọng nói rét lạnh: “Động đến người Bắc Sơn, xa mấy cũng giết!”