Vũ Hoàng Minh thờ dài, khẽ lắc đầu.
“Thanh Trúc, em muốn nghe anh nói thật hay nói dối.”
Vẻ mặt của Tô Thanh Trúc sửng sốt, có chút không hiểu nhìn Vũ Hoàng Minh.
Sau ba giây im lặng: “Em muốn nghe anh nói lời thật lòng.”
“Ông em, chậm nhất là sáng mai, sẽ…”
Lời của anh vẫn chưa nói hết, nhưng ý nghĩa đã quá rõ ràng rồi.
Với tình hình hiện tại của cụ ông thì khó có thể kéo dài đến rạng sáng mai.
Trong mắt Tô Thanh Trúc lập tức xuất hiện nước mắt: “Chẳng lẽ thật sự không có cách nào nữa rồi sao?”
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Tô Thanh Trúc, Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng võ lưng cô.
Thật ra, anh có cách.
Nhưng mà…
Cái giá phải trả là quá lớn, mấy tập đoàn Tô thị cộng lại cũng không đủ.
Nhưng anh không thể cứ nhìn Tô Thanh Trúc cứ buồn bã như vậy.
“Thanh Trúc, còn một cách khác, nhưng giá cả…là toàn bộ gia sản của nhà họ Tô em.”
“Em có thể đảm bảo, chú của em, ba của em, bọn họ sẽ đồng ý chứ?”
Tô Thanh Trúc vừa nghe xong liền ngẩng đầu, nhìn vào mắt Vũ Hoàng Minh.
Đối phương không né tránh gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Cô biết rằng Hoàng Minh sẽ không lừa cô.
“Thật chứ?”
“Anh thật sự có cách à?”
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng gật đầu.
Hiện tại mới mười giờ sáng, còn hơn mười tiếng nữa mới đến sáng ngày mai.
Chắc là có thể đi.
Điều kinh khủng nhất là, anh sợ người mình muốn mời kia, cách thành phố Vân Xuyên quá xa, vậy thì không còn cách nào nữa rồi.
“Anh biết một bác sĩ nổi tiếng, ông ấy có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội em, nhưng giá yêu cầu của ông ấy rất cao, vì thế nên…đợi tí nữa trở về, nếu em có thể thuyết phục chú và ba của em nữa là được rồi.”
Thật ra, nếu Tô Thanh Trúc bằng lòng, anh bây giờ đã có thể nhờ ông Thuận qua đây.
Chỉ là, anh muốn xem thái độ của mấy người nhà họ Tô như thế nào đã.
Sắc mặt Tô Thanh Trúc càng thêm mỡ mịt: “Bọn họ sao có thể từ bỏ bao nhiêu tài sản như vậy chứ?”
Khi nghe điều này, Vũ Hoàng Minh im lặng.
Nói gì thì nói, mấy người nhà họ Tô sẽ không thể nào từ bỏ tài sản của nhà họ Tô.
Mặc dù, bọn họ đã không còn tài sản gì nữa, nhưng nếu không tự mình đầu tư vào nhà họ Tô, gia sản của bọn họ, đều sẽ trở thành hợp đồng bị bán đi.
Biệt thự nhà họ Thủy.
Một người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, vẻ mặt nặng tru.
Ông là chủ nhân nhà họ Thủy, Thủy Trọng Hoa.
Tay trắng lập nghiệp, dựa vào sự chăm chỉ của bản thân, chỉ trong hơn mười năm, ông ta đã nâng nhà họ Thủy lên ngang hàng với hai gia tộc lâu đời là nhà họ Mạc và nhà họ Võ.
Ai cũng không biết được, rốt cuộc ông ta làm như thế nào.
“Nó đã chọc đến ai vậy hả?”
Thủy Trọng Hoa vừa nãy từ lời của quản gia biết được, con trai thứ hai của ông ta bị người ta đánh gãy chân gãy tay, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.
Quản gia kính cần nói: “Hình như là chồng của Tô Thanh Trúc, cô ba nhà họ Tô, là một thằng nhóc nghèo tên là Vũ Hoàng Minh. Chỉ là, thằng nhóc này đã đi lính sáu năm và mới trở về trong thời gian gần đây.”
“Tôi đoán, thằng nhóc này nhất định phải có chút quan hệ, nếu không sẽ không dám động thủ với cậu hai.”
Sắc mặt Thủy Trọng Hoa trầm xuống, trên lông mày có chút phiền muộn.
“Hừi”
“Một thằng nhà nghèo xuất ngũ mà cũng dám động đến con trai tối”
“Tìm người kiểm tra chỉ tiết thằng nhóc đó, nếu không có mối quan hệ lợi hại nào, vậy thì giết nó cho tôi!”
“Hiểu chưa?”
Quản gia cúi người: “Vâng, ông chủ.”
Sau khi quản gia rời đi, Thủy Trọng Hoa mới hít sâu một hơi.
Lấy điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, đầu bên kia truyền tới một giọng nói có phần già dặn.
“Ông chủ Hoa, đã lâu không gặp.”
Thủy Trọng Hoa khẽ cười: “Sĩ quan trưởng Trung, đã lâu không qắp. có thời gian không. ra ngoài ăn bữa cơm?”