Trên gương mặt trần ngập sự bất ngờ, nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
Cái này không hỏi hì không biết, vừa hỏi thì giật mình.
Bọn họ cũng đều biết rằng, Vũ Hoàng Minh chỉ là một cô nhi. . Bạn đang đọc truyện tại [ T RÙMTRUYỆN.o r g ]
Một tên nhóc chưa hề iết đến quê hương là Cứ như vậy, từng bước, từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay.
Thế nhưng mà, bọn họ cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến, tên nhóc này vậy mà lại là người của thế giới ần.
“Hoàng Minh, anh không nói đùa chứ?”
Liễu Quân nhíu mày, nhìn Vũ Hoàng Minh.
Mấy người kia cũng lo lắng, dùng thái độ nghỉ ngờ nhìn anh.
Vũ Hoàng Minh bất đắc dĩ mờ tay ra: “Các anh cảm thấy, tôi giống như đang nói đùa sao?”
Nếu như không phải Liễu Quân hỏi, anh cũng sẽ không nói.
Nhưng, anh đã nói, vậy thì sẽ không phủ nhận bản thân mình.
Liễu Quân cau mày, ngồi ở vị trí phía trên không nói một lời.
Mấy người khác cũng nhìn nhau, không nói chuyện.
Ngược lại Đông Phương Ám có chút không đứng đắn cười nói: “Hoàng Minh, anh xem, chờ.
sau khi anh trở về gia tộc, có thể giới thiệu mấy em gái ð gia tộc anh cho tôi không?”
‘Vũ Hoàng Minh thiếu chút nữa đã đạp cho.
‘tên nhãi này một cú đá bay đi, cười mắng: “Chình tôi còn chưa trỡ về, tôi nào biết có thể được hay.
không chứ?”
Nghe vậy, Liễu Quân ngầng đầu nhìn anh.
“Anh còn chưa từng trỡ về gia tộc sao?”
Vũ Hoàng Minh khẽ gật đầu, biểu cảm gương mặt nghiêm túc.
“Lấi này chuyện chủ yếu là việc đó, vợ con của tôi đều bị người ở trong gia tộc mang đi, tôi cần mau chóng tìm được đề trờ về”
Liễu Quân nghe xong, khẽ gật đầu.
“Đã như vậy, vậy vị trí này của anh, tạm thời tôi sẽ thay thế, anh nhớ kĩ, chì là tạm thời, nếu như anh trờ về, anh tiếp tục làm vị trí Quân Chủ của mình, tôi sẽ trờ về Lam Hải để nghì ngơi, tôi cũng không muốn cả ngày phải đi đấu đá, lục đục với mấy người kia”
“Được thôi”
Nghe được tin tức này, về mặt của Vũ Hoàng Minh tươi cười, trong lòng càng thỡ dài một hơi.
Ngày tiếp theo.
Ở Huế cử hành một lễ nghỉ thoái vị.
Đương nhiên, lần này tới tham dự thấp nhất đều là cấp bậc đại soái.
Về phần sau này, Vũ Hoàng Minh cũng không có thông báo cho bọn họ.
Khi buổi lễ kết thúc, đã là xế chiều.
“Tạm biệt, chờ thời điểm khi tôi trờ về, lại uống rượu cùng với mấy người”
Vũ Hoàng Minh khoát tay áo về phía bọn người Liễu Quân, sau đó ngồi lên xe đi về phía sân bay.
Mọi người thấy bóng lưng mà anh rời đi, không thể nhịn được khế cười.
Thằng nhãi này, làm gì cũng đều có dáng vẻ như vậy.
“Đi thôi, mấy ngày nữa là ngày giao thừa rồi, phải trờ về chuẩn bị một chút”
“Cúng chuẩn bị một kết thúc cho chiến dịch lần này đi”
Liễu Quân nhìn thật sâu về chiếc xe phía xa, mìm cười.
Ö sân bay.
Vũ Hoàng Minh ngồi ở phòng chờ của máy.
bay.
Mấy ngày nữa chính là đêm giao thừa, lúc đầu anh cũng không muốn gấp gáp đi Nam Dương như vậy.
Nhưng mà, anh ờ Huế cũng không có người thân nào cả.
Đêm giao thừa đối với anh mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Thử bấm số điện thoại của Tô Thanh Trúc một chút, vẫn không thề kết nối được như cũ.
Cũng không biết hai mẹ con cô ấy ð trong gia tộc có sống tốt không.
Tính toán thời gian một chút, cũng không sai biệt lắm đã gần tám tháng, anh sẽ tròn ba mươi hai tuổi.
Đến lúc đó, anh sẽ biết tất cả mọi chuyện.
Lần này đi Nam Dương, chính là vì hoàn thành sự thỉnh cầu của nữ chủ nhân ỡ bên trong quan tài thuỷ tỉnh kia.
Chỉ là, manh mối cũng không có nhiều như vậy.
‘Vũ Hoàng Minh cũng không biết mình phải bắt đầu điều tra ð chỗ nào.
“Anh đang làm gì?”
Một giọng nói trách cứ của một người phụ nữ vang lên ð bên tai.
Lập tức, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Vũ Hoàng Minh cũng vô ý quay đầu lại, lại trông thấy một người phụ nữ đang không ngừng tranh cãi với một người đàn ông.
Đối với loại chuyện này, từ trước đến nay.
anh đều không đề ý đến.