Khói nồng nặc theo miệng ông ta phun ra, ông ta đã gần năm mươi, một tiếng thở ra còn mạnh hơn so với thanh niên hai mươi tuổi.
“Nếu như không để tên kia ra mặt, vậy thì danh hiệu tướng quân này của chúng ta vô dụng ` ^”
rôi.”
Tiêu Dương cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng gầy nhẹ tàn thuốc trong tay.
Ngay từ đầu, hai người cũng không tính phô trương như vậy.
Nhưng mà sau khi thương lượng thì cảm thấy nên dùng biện pháp này.
Nếu cái người đứng sau màn kia biết, cho dù bọn họ không tìm đối phương, chỉ sợ đối phương cũng sẽ tìm tới cửa.
“Kia thật cũng là, phỏng chừng nơi nhỏ như thành phố Vân Xuyên này, chắc là lần đầu tiên đồng thời xuất hiện hai vị tướng quân, ha ha ha.”
Kim Diệu cười ha ha một tiếng, không thèm để ý mấy ánh mắt xung quanh.
Thậm chí còn nâng tay hướng về phía người dân ở con phố đối diện vẫy vẫy.
“Hừ!”
“Một tên chả có gì mà cũng dám ra tay với tổ chức của chúng ta, không biết sống chết.”
Khóe miệng Tiêu Dương giương lên, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.
Chỉ cần ông ta có thể bắt được, nhất định sẽ không tha cho đối phương.
“Yên tâm đi, thành phố Vân Xuyên là địa bàn của tôi, trước cứ để cho thằng nhóc kia kiêu ngạo vài ngày.”
“Chờ thêm vài ngày đến bữa tiệc mừng thọ của tôi, tôi thật muốn xem, nó lợi hại như thế nào.”
Khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước chiếc xe việt dã.
Hai người ngồi trên cùng một chiếc việt dã, vệ sĩ đi theo đóng cửa xe lại, ngồi ở trên chiếc xe tiếp theo.
Về phần những vệ sĩ phụ trách đứng gác, vẫn xếp hàng chạy chậm, đi lên chiếc xe sau.
Trên xe, Tiêu Dương hỏi tiếp một câu.
“Tìm được Trần Văn rồi sao?”
Nhất thời, sắc mặt Kim Diệu liền trầm Z Z xuồng.
“Vẫn chưa, đã mất hết tất cả tung tích của cậu ta, thật giống như là đã biến mất vậy, có chút quỷ dị.”
Ông ta phái người tra xét lâu như vậy, vẫn không tìm được tung tích của Trần Văn.
“Xem ra, thằng nhóc này có chút năng lực, khó đối phó đấy!”
Ánh mắt của Tiêu Dương tràn đầy sự lạnh Tập đoàn Thanh Vân.
“Được rồi, tôi đã biết.”
Cúp điện thoại của tên cấp dưới, Sở Thanh Nam cau mày.
Bỗng nhiên xuất hiện hai tướng quân?
Xem ra, thành phố Vân Xuyên mấy ngày nay, sơ là không yên ổn.
Phải thông báo ngay cho Vũ gia mới được.
Anh ta cầm điện thoại gọi ngay một cuộc cho Vũ Hoàng Minh.
Lúc này, Vũ Hoàng Minh dẫn theo Minh Trúc vừa lúc đi từ nhà trẻ đi ra.
Hoạt động gia đình của nhà trẻ cũng đã kết thúc, hôm nay cũng sẽ không học tập gì.
Nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, anh dẫn con gái lên xe.
Sau đó mới bấm nghe điện thoại: “Chuyện gì?”
“Vũ gia, một giờ trước, có hai tướng quân mới tới thành phố Vân Xuyên, thân phận chúng tôi vẫn đang điều tra, tạm thời không biết.”
Nhất thời, Vũ Hoàng Minh nhướng mày.
“Hai tướng quân?”
“Đúng vậy, hẳn là là tướng quân của Nam Tỉnh.”
“Ùm, tôi đã biết, chờ tin của tôi.”
Cúp điện thoại, Vũ Hoàng Minh để Triệu Nam lái xe về nhà.
Trong đầu lại tự hỏi một vấn đề.
Trước đó không phải Trần Văn nói ạ tổ chức Ám Dạ ở thành phố Cổ chỉ có một tướng quân sao?
Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện những hai?
Hoặc là, hai người này chỉ là đi ngang qua, không liên quan gì đến chuyện này?
Anh lấy di động ra, gọi một cuộc cho Trần Văn.
“Vũ gia, ngài tìm tôi?”
Trần Văn đầu bên kia điện thoại bây giờ còn dưỡng thương ở phân khu thứ ba của Chiến Long quân.
“Tôi hỏi anh, người đứng sau lưng anh có quan hệ gì với tổ chức Ám Dạ không?”
Giọng nói của Vũ Hoàng Minh có chút lạnh ~ lẽo.
“Vũ gia, tôi…… Tôi không biết, tôi chỉ biết, Kim Diệu tướng quân có quen biết với Tiêu Dương, không rõ ràng lắm quan hệ giữa bọn họ là gì.”
Trần Văn lúc ấy liền luống cuống, suýt chút nữa là lăn từ trên giường xuống.
“Ùm, tôi đã biết!”
Cúp điện thoại, ánh mắt Vũ Hoàng Minh hơi hơi nheo lại.
Kim Diệu, Tiêu Dương?
Hai đại tướng quân!