Mỗi khi đến cảnh này, cô đều bị giật mình tình dậy.
Điều đầu tiên khi thức dậy là muốn gọi điện thoại cho Vũ Hàng Minh.
Vô số lần cô gọi qua đó, nhưng cũng đều tự gác máy.
Cô sợ bản thân sẽ làm phiền đến Vũ Hoàng Minh, vừa sợ sau khi mình gọi qua đó, không có ai bắt máy.
Tóm lại, cô rất hoàng.
(Chiến Long trời: 9 308: ANGN Gần đây, cà công ty cô cũng không đến, cứ nhốt mình ð trong nhà.
Cũng may là Vũ Hoàng Minh đã giúp cô tìm được một trợ thù đắc lực, nếu không cô thật sự không biết nên làm sao.
Hiện nay mỗi một ngày, khiến cô cảm giác sống một ngày như qua một năm.
Bỗng nhiên, điện thoại reo lên.
Toàn thân cô run một cái, vội vàng cảm điện thoại lên, muốn xem có phải là cuộc gọi đến của Vũ Hoàng Minh không.
Nhưng, một dãy số điện thoại lạ hiện lên trước mắt cô.
Số điện thoại này, cô nhớ rất rõ!
Bởi vì, lần trước chính là chủ nhân của số điện thoại này, gọi điện thoại đến cho cô.
Cho cô nghe thấy, tiếng khóc thê thảm của Dâu Tây.
Đôi tay run rẩy của cô bắt điện thoại: “Alo?”
*“Xin chào cô, Tô Thanh Trúc.”
Đầu dây bên kia của điện thoại, là giọng của một người đàn ông.
Giọng nói rất thu hút, khiến người ta nghe ‘vào cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng, tai của Tô Thanh Trúc nghe được lại rất chói tai.
“Anh là Con gái của tôi như thế nào rồi?”
Tô Thanh Trúc gào thét một tiếng qua người đầu dây bên kia”
Nhưng người bên đầu dây bên kia lại không hề hứng gì, chỉ cười nhẹ một tiếng.
“Bất ngờ lần trước cho cô có được không?”
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không đụng đến con gái của cô, nhưng mà, tôi cẩn cô ngoan ngoãn phối hợp chúng tôi”
“Chỉ cần cô phối hợp tốt, tôi sẽ tự động thả con gái của cô.”
Nghe được câu này, sắc mặt Tô Thanh Trúc ‘trờ nên trắng bệch vô cùng.
“Tôi làm sao có thể tin tường các anh?”
Người đầu dây bên kia cười nhẹ nói: “Cô có thể chọn tin, cũng có thể chọn không tin, cái này tùy thuộc vào quyền lựa chọn của cô.”
(Chiến Long Quân trờ lại Chươn Tô Thanh Trúc yên lặng rồi.
Cho dù bàn thân có tin hay không, Dâu Tây.
vẫn đang trong tay bọn họ.
Cuộc gọi lúc trước, chỉ vì muốn tạo cho cô.
sự sợ hãi.
“Tôi muốn nghe được tiếng con gái của tôi, cho nó nói chuyện với tôi đi!”
Mà Ngưỡi đần ông bên đầu dây bên kia hình như đã sớm đoán được Tô Thanh Trúc sẽ nói như.
vậy.
“Được”
Tô Thanh Trúc đang nóng lòng chờ đợi, sợ đến thoát tim.
Cách nửa phút sau, giọng của Dâu Tây từ (Chiến Long Quân trờ lạ Chức ợ 30: AE RỘNG đầu dây bên kia truyền lại.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu, tại sao vẫn chưa đến rước Dâu Tây về nhà nữa?”
“Dâu Tây sợ lắm.
Trong giọng điệu của Dâu Tây, có một chút tiếng khóc.
“Dâu Tây đừng sợ, mẹ lập tức đến cứu con ngay, lập tức đến ngay.”
Nhưng, trà lời cô lại là người đàn ông đó.
“Nghe được chưa? Con gái của cô rất yên ồn, yên tâm, một đứa bé xinh đẹp như vậy, tôi không nờ giết nó đâu.”
“Bây giờ, cô có thể phối hợp chúng tôi được chưa?”
Tô Thanh Trúc bậm môi chặt lại: “Các anh muốn tôi làm cái gì?”
“Việc bây gið cô phải làm, chính là đến Huế, sau khi đến đó, tôi tự nhiên sẽ đưa yêu cầu thứ: hai cho cô.”
“Đúng rồi, mỗi khi hoàn thành xong một nhiệm vụ, tôi đều sẽ cho cô một cơ hội nói chuyện với con gái của cô”
“Còn nữa, cô tuyệt đối đừng nghĩ đến nói chuyện này cho Vũ Hoàng Minh biết, nếu không, trên người con gái cô thiếu mất một bộ phận gì đó, thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đó.”