“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Vũ Hoàng Minh nhìn gương mặt tinh xảo của cô, cố gắng rặn ra nét tươi cười để khiến mình.
trông bình tĩnh hơn một chút.
“Dâu Tây, bị người ta bắt đi Anh nói rất khẽ, nhưng Tô Thanh Trúc lại nghe thấy rất rõ ràng.
Ấy vậy mà, khi nghe thấy câu này, Tô Thanh Trúc chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm lại. Cô gần như muốn ngất đi.
Cô loạng chòa loạng choạng đi đến trước mặt Vũ Hoàng Minh, ngước đôi mắt đỏ bừng lên nhìn anh.
“Chuyện gì xây ra vậy?”
Cô không hiểu, cô không hiểu tại sao Dâu Tây lại bị người ta bắt cóc.
“Là kè thù của anh. Bọn chúng đã biết anh về rồi, cũng biết anh có một đứa con gái. Bọn chúng không có cách đề bắt được anh, cho nên mới…
Nói đến đây, Tô Thanh Trúc đã hiều rồi.
Cô không nén nồi giọt nước mắt, mặc nó cứ thể tuôn rơi. Cô nhìn chòng chọc vào Vũ Hoàng Minh, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Không phải anh là Minh Vương sao? Không phải anh là sự tồn tại dưới một người, trên vạn người ở đất Bắc Sơn này sao? Vì sao, vì sao đến cà con gái mình anh cũng không bảo vệ được!”
Từng câu chất vấn rơi vào tai Vũ Hoàng Minh.
Thế nhưng, anh lại không biết phải trà lời cô như thế nào.
Một hồi lâu sau anh mới chậm rãi mỡ lời “Đừng lo lắng, anh sẽ đưa Dâu Tây về một cách an toàn. Nếu Dâu Tây thiếu một cọng tóc, anh sẽ khiến chúng phải trà giá bằng mạng sống.”
Song, Tô Thanh Trúc lại mất hồn mất vía ngồi phịch xuống ghế sa lon, hai mắt vô hồn.
Còn ð một phía khác, tất cả các chiến sĩ của phân đội ba đều đã xuất phát. Họ chia làm vô số tiểu đội. Tất cả đồng loạt tiến đến các cửa khẩu.
ra vào thành phố Vân Xuyên.
Phòng tuần tra, trong văn phòng của thống đốc.
Hài Trung đã nhận được điện thoại từ Sở Thanh Nam. Khi anh ta nghe thấy con gái của Vũ Hoàng Minh đã bị người khác bắt cóc, suýt chút nữa lăn luôn từ trên ghế xuống đất.
Trên mặt anh ta đầy mồ hôi lạnh. Nói đùa cái gì vậy chứt Con gái của Minh Vương lại bị bắt cóc, lá gan của đối phương rốt cuộc là lớn đến mức độ nào mới dám làm như vậy?
Lần này Minh Vương còn không lật cà biên giới phía Nam lên hay sao?
Sau khi cúp máy, Hài Trung không dám sơ suất chút nào. Anh ta phái tất cả tuần tra viên của phòng tuần tra ra ngay, đồng loạt xuất phát đến từng cửa khầu một, ngăn cản tất cả các xe có ý định rời khỏi thành phố.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà cả thành phố Vân Xuyên đều chìm trong cơn bão giông.
Tại thành phố Đà Nẵng.
Trong một tòa trang viên nào đó.
Một chiếc máy bay trực thăng đặc thù chậm rãi hạ cánh xuống đây.
Mấy gã đàn ông che mặt đi từ trực thăng.
xuống, một tên trong số đó còn bế một bé gái.
Nếu Vũ Hoàng Minh ở đây thì anh chắc chắn sẽ nhận ra, đây là con gái Dâu Tây của anh.
Mà Chấn Đông cũng đã chờ ở đây từ lâu.
Nhìn thấy cô bé trong lòng gã đàn ông nọ, trong lòng anh ta lại kinh sợ hơn mấy phần.
Phải biết rằng đây là con gái của Minh ‘Vương đấy.
Anh ta cũng không ngờ rằng những ông lớn ấy lại thật sự dám trói con gái của Minh Vương lại như thế.
Quãng thời gian trước, anh ta báo lên trên rằng có hay không việc Minh Vương đã ra ngoài rồi, sau đó lại không nhận được tin tức gì từ trên truyền xuống nữa.
Mãi cho đến sáng hôm nay mới nhận được tin tức từ phía trên ra lệnh cho anh ta đến trang viên này.
Ngay từ đầu anh ta còn hơi ngỡ vực, nhưng.
sau khi nghe thấy ông lớn đó giải thích xong lại sợ đến mức toát mồ hôi lạnh Phía trên nhận được tin tức chắc chắn rằng.
Minh Vương đã ra ngoài rồi.
Mà họ còn muốn bắt con gái của Minh Vương lại!
Gã đàn ông cẩm đầu nhìn Chấn Đông, ánh mắt lạnh lếo.
“Con bé này giao cho các anh. Bây giờ các anh dẫn theo con nhóc này, đi máy bay chuyên dụng đến ngay chiến khu ở biên giới phía Bắc Huế. Sau khi đến đó sẽ có người tiếp ứng cho các anh.”
Gã đàn ông ấy nói xong thì bể Minh Trúc tiến lên phía trước, giao con bé cho Chấn Đông.
Chấn Đông xốc lại tỉnh thần, nhìn con bé Dâu Tây trong lòng mình, có mấy phần giống Minh Vương, tay run đến mức suýt chút nữa làm rối luôn con bé.
“Mấy ông anh à, vậy các anh…”
Anh ta lại lắm chuyện thêm một câu, muốn biết mấy ông lớn này định ở lại Đà Nẵng để làm gì.
Nhưng gã đàn ông cẩm đầu chỉ lạnh lùng trừng anh ta: “Chúng tôi làm việc còn cần phải báo cáo rõ ràng với anh sao?”
Chấn Đông run rầy cả người, ngậm miệng lại ngay.
Mấy người che mặt trước mặt anh ta đầy là người phía trên phái xuống, chức vị cũng không.
thấp hơn anh ta chút nào.
Anh ta không có tư cách hỏi tại sao đối phương còn ở lại đây, đành phải đưa mấy tên đàn em cùng rời khỏi trang viên.
Trông thấy Chấn Đông bỏ đi rồi, gã đàn ông mới tháo mặt nạ xuống, nỡ một nụ cười buốt giá “Vũ Hoàng Minh ơi Vũ Hoàng Minh, chỉ sợ có nằm mơ mày cũng không ngỡ rằng tao còn chưa chết!”