Chờ mong có thể gặp mặt đối phương, cho dù là làm gì, đều có chút mặt mũi.
Cho dù là Hải Phù tổng đô đốc của tổng bộ tuần tra, cũng tìm hiểu tin tức về hai vị tướng quân này từ lãnh đạo của mình.
Nhưng mà không đợi ông ta đi hỏi, liền nhận được một phong thiệp mời.
Thiệp mời là thiếp vàng, cấp bậc thế này cũng không phải là người bình thường có thể dùng.
Mở ra liếc mắt một cái, lúc ấy liền ngây ngần cả người.
Trên thiệp mời viết: Gửi đi, Thân gửi thống đốc Hải Phù Bản tướng quân Kim Diệu, tổ chức sinh nhật năm mươi tuổi vào ngày năm tháng chín (vào thứ bảy) Mời tổng đô đốc Hải Phù và phu nhân đến khách sạn Hoa Đình Kính mời Khi nhìn thấy nội dung này, Hải Phù liền ngây ngần cả người.
Kim Diệu tướng quân.
Đây không phải là tướng quân năm đó đại thắng trở về sao?
Nghe nói đã rất nhiều năm không có xuất hiện, lúc này thế mà lại ra mặt.
Hơn nữa, là mời bọn họ đi mừng thọ.
Không chỉ có ông ta, mấy nhà giàu thế gia và ông tổng doanh nghiệp ð thành phố Vân Xuyên, đều nhận được thiệp mời.
Thậm chí, có một ít người còn chưa từng nghe tên của Kim Diêu.
Nhưng mà, khi bọn họ thấy hai chữ tướng quân kia đều vô cùng kích động.
Tướng quân, thống lĩnh cả hàng ngàn chiến Chỉ cần dậm chân một cái, cả thành phố Vân Xuyên đều phải chấn động.
Mặc kệ có biết hay không, mà chỉ cần cái danh hiệu này, cũng để cho họ cúng bái.
Trong lúc nhất thời, cả xã hội thượng lưu ở thành phố Vân Xuyên đều rục rịch.
Tập đoàn Tô thị.
Tô Thanh Trúc cũng nhận được một phong thiệp mời như vậy.
Tuy rằng cô không biết Kim Diệu tướng quân này, nhưng là từng nghe thanh danh của ông ta.
Chính là thật không ngờ, thế mà cô lại nhận được thiệp mời của đối phương, tham gia mừng thọ.
Có thể nói là có chút mặt mũi.
“Không được, phải chuẩn bị lễ vật tốt một chút, tin rằng các nhà khác cũng nhận được thiệp mời.”
Tô Thanh Trúc đứng lên, trên gương mặt tươi cười nhưng có chút khẩn trương.
Nếu như cô có thể nhận được thiệp mời, những nhà khác chắc chắn cũng nhận được.
Đến lúc đó, cả xã hội thượng lưu ở thành phố Vân Xuyên sẽ ngầm đấu với nhau.
Ai tặng lễ vật sang quý, có thể đủ để ngồi cùng bàn ăn cơm với tướng quân, có thể được tướng quân thưởng thức.
Phàm là người có thể ngồi cùng bàn với tướng quân, địa vị về sau ở thành phố Vân Xuyên, tuyệt đối là nước lên thì thuyền lên.
Tô Thanh Trúc suy nghĩ thật lâu, quyết định vận dụng một chút tài chính của doanh nghiệp, đi mua một lễ vật thật tết, đổi một cơ hội để một bước lên mây.
Cùng lúc đó, Sở Thanh Nam cũng nhận được thiệp mời vàng này.
Khi thấy nội dung trên thiệp mời, trong mắt toát ra ba phần khinh thường.
“Buồn cười, một tướng quân nho nhỏ cũng dám mở tiệc lớn.”
Nhưng mà anh đoán buổi tiệc lần này chỉ sợ là Hồng Môn Yến.
Vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Vũ gia, lai nhận điện thoại của Võ Quân.
“Tổng giám đốc Sở, ngài có nhận được thiệp mời của Kim Diệu tướng quân không?”
Hiện tại tập đoàn Võ thị đã đầu nhập vào tập đoàn Thanh Vân, đương nhiên là Sở Thanh Nam lớn nhất.
Về phần nhà họ Thủy, anh đã đem lời của Vũ gia chuyển cho nhà họ Thủy.
Đối phương bây giờ vẫn còn đang suy nghĩ.
“Nhận được, như thế nào?”
Sở Thanh Nam nhìn thiệp mời trong tay, giọng nói bình tĩnh.
“Buổi tiệc lần này, phải …... ụ Kỳ thật, Võ Quân muốn nói chính là, buổi tiệc lần này anh ta có đi hay không.
Dù sao, tập đoàn Võ thị đã không còn tồn tại.
Hiện anh ta chỉ là nhân viên cao tầng của tập đoàn Thanh Vân mà thôi.
“Anh cứ tặng của anh, tôi tặng của tôi, không sao.”
Nghe được Sở Thanh Nam nói như vậy, Võ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vâng!”