Người thanh niên trước mặt này, dù có bị giết cũng không thể xúc phạm.
Nhìn toàn bộ Vân Xuyên ởi, ngay cả tập đoàn Thanh Vân mới nổi lên gần đây cũng không dám xúc phạm thiếu niên trước mặt này.
Tuy nhiên, điều anh ta không biết là, tập đoàn Thanh Vân thuộc về Vũ Hoàng Minh.
Nếu biết chuyện này, chắc anh ta sợ chết khiếp.
“Nói thật, tôi thực sự có một yêu cầu nhỏ.”
Vũ Hoàng Minh đang định lên xe mới rời đi, dưỡng như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay lại nhìn chị Hoa đang đứng cách đó không xa.
“Ai đó hình như đang đánh cược với tôi, nếu tôi mua được những chiếc xe này, người đó sẽ không mặc quần áo chạy quanh cửa hàng, không biết…”
Anh còn chưa nói hết lời, nhưng tên quản lý béo đã hiểu.
Sắc mặt anh ta lập tức chìm xuống, bước đến trước mặt chị Hoa.
“Nghe thấy chưa?”
“Bây giờ, hoặc là cô chạy xung quanh cửa hàng, hoặc là cút đi!”
Nghe thấy tiếng quát giận dữ của quản lý béo, chị Hoa cuối cùng cũng hoàn hồn.
Thân thể run lên bần bật, ánh mắt khẩn cầu nhìn người quản lý béo.
“Quản lý, tôi…tôi không muốn như này, làm ơn, tôi không muốn đi!”
Nói xong liền nghiêng người dựa về phía quản lý béo.
Nhưng sau đó lại là một cái tát vào mặt chị Hứa, “Cô là cái thá gì hả? Cô dám ra điều kiện với cậu Minh! Đây là chuyện mà cô đã làm, tôi không làm chủ nổi cho cô đâu!”
Thật ra, trong lòng tên quản lý béo cũng đang run rầy.
Ai mà ngờ được cái người ăn mặc giản dị này lại là cậu Minh giàu có chứ.
Trong mắt chị Hoa tràn đầy tuyệt vọng, hiện tại cô ta chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là từ chức, hoặc là chạy.
Chân cô ta mềm đi, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Những người khách xung quanh đó càng cách xa cô ta, sợ không may.
“Thưa anh, anh có thể tha cho chị Hoa được không?”
Đột nhiên, Tiểu Lệ mỡ miệng nói.
Trên khuôn mặt của Tiểu Lệ có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn nói.
Vũ Hoàng Minh nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên, “Cô là đang cầu xin thay cô ta sao?”
Tiểu Lệ gật đầu, “Vâng, chị Hoa đối xử với chúng tôi rất tốt.”
Là một người trẻ tuổi mới bước vào xã hội, chị Hoa đã dạy cô rất nhiều điều.
Cũng dạy cô biết khách hàng nào sẽ được tiếp nhận trong doanh nghiệp này, cách đối phó với nó.
Trong lòng cô rất biết ơn chị Hoa.
Chỉ là đôi khi chị Hoa còn hay nịnh bợ.
“Nếu đã như vậy, vậy thì tôi cho cô mặt mũi, chuyện này coi như quên đi.”
Thành phố Cổ Dương.
Trong biệt thự của một gia đình.
Vẻ mặt Tiêu Dương ảm đạm nhìn tư liệu trong tay.
Đây là ông ta nhờ người điều tra thân phận của Vũ Hoàng Minh.
Tuy nhiên, thân phận ghi trên tư liệu này cho thấy Vũ Hoàng Minh chỉ là một người nghèo.
Thông tin khác cũng không có.
“Không được, tôi phải tự mình đi xem!”
Tiêu Dương đứng lên, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Gần đây ở Vân Xuyên xảy ra quá nhiều chuyện, ông ta không thể nào ngồi nhìn được.
Hơn nữa, người ở trên đã nói với ông ta hãy đến Vân Xuyên để xem chuyện gì đang xảy ra.
“Được rồi, đúng lúc tôi cũng muốn quay về, đến lúc đó, tôi sẽ tổ chức sinh nhật một chút, để cho các gia tộc ở Vân Xuyên đến dự, nhân tiện xem tên nhóc này đến từ đâu!”
Kim Diệu mỉm cười, ông ta cảm thấy Tiêu Dương đang chuyện bé xé ra to.
Một thằng nhóc nghèo đến từ nông thôn thì có chỗ dựa gì chứ?
Chẳng lẽ người đứng sau anh còn có thể so với nhân vật lớn đứng sau bọn hắn ư?
“Như vậy đi, ngày mai liền trở về!”