“Xứng đáng là cố đô.”
‘Vũ Hoàng Minh không nhịn được khen một tiếng.
“Đi thôi, chúng ta vào thành.”
Chiếc xe dừng ngay ngoài thành cổ, bốn người xuống xe đi bộ vào thành.
Trong thành cổ vẫn giữ nguyên vẹn các kiến trúc trước đây.
Cũng có người đang kinh doanh ð trong này, cửa tiệm không lớn nhưng không ngớt người ra kẻ vào.
Xét cho cùng, Ninh Bình cũng là một thắng cảnh du lịch.
Đi một đoạn, mấy người Vũ Hoàng Minh cũng thấy đói bụng rồi.
Tùy tiện tìm một quán cơm để ăn cơm.
Có điều đó không thề gọi là quán cơm được, mà gọi là quán trọ thì đúng hơn.
“Mấy vị quan khách muốn ăn gì?”
Nhân viên phục vụ mặc bộ quần áo của phục vụ thời cổ đại, trên vai vắt một chiếc khăn lau bàn màu trắng.
Từ trong túi lấy ra một cái ipad đưa cho mấy.
người.
Đây vẫn xuất hiện khoa học kỹ thuật hiện đại, phong cách cổ xưa kết hợp với công nghệ hiện đại, thật sự khiến người khác cảm thấy rất mới mè.
“Tùy ý gọi vài món đi”“
Đông Hoàng Hài đưa ipad cho Mai Nguyệt Thường.
Gọi món là loại chuyện cảm tính, đương nhiên là phải giao cho phụ nữ rồi.
“Phục vụ, hỏi cậu một chuyện, ở trong này.
có mở tiệm thuốc nào không?”
Vũ Hoàng Minh nhấp một ngụm trà, mỡ miệng hồi Phục vụ mỡ miệng nói: “Quan khách, sau khi ra quán trọ, đi về phía trước có một ngã tư, quẹo.
trái, ở cuối đường có một tiệm thuốc, hình như.
gọi là hiệu thuốc của vua chúa”
“Đó là tiệm thuốc có tiếng nhất trong thành cổ của chúng tôi đó, người ở khắp nơi đều tìm đến thần y Ưng khám bệnh, nhìn một phát là trúng bệnh, chữa được mọi bệnh!”
Tên tuổi của thần y Ưng thế nhưng đồn xa ở thành cổ.
Tất cả người của thành cổ ai mà không biết đến hiệu thuốc của thần y Ưng chứ.
Bất kể là bệnh lớn hay nhỏ, người dân của thành cổ đều sẽ không đi bệnh viện, tất cả đều lấy thuốc ð hiệu thuốc.
Bệnh nhỏ có thể khỏi trong năm ba ngày, bệnh nặng một chút thì có thể kéo dài hơn một tháng, càng nặng hơn nữa có thể đến nửa năm.
“Cảm ơn nhiều.”
‘Vũ Hoàng Minh cười, từ miệng của phục vụ biết được, thần y Ưng đó chính là người mà ông Thuận bảo anh đi tìm sao?”
Nhưng mà, đột nhiên anh lại nhớ ông Thuận bảo anh liên lạc với Trịnh Hoài Lâm.
Nếu không đột nhiên hỏi đến vấn đề này, suýt chút nữa anh cũng quên rồi.
Lấy điện thoại gọi một cuộc cho Trịnh Hoài Lâm.
Sau khi cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng của Trịnh Hoài Lâm.
“Cậu Minh, cậu đến Ninh Bình chưa?”
Trịnh Hoài Lâm rất lâu rồi chưa gặp Vũ Hoàng Minh, trong lòng khó tránh khỏi có hơi xúc động.
“Ừm, tôi bây giờ đang ở khách sạn ð Ninh ậu qua đây đi.”
Bình, “Bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Cúp điện thoại, Vũ Hoàng Minh đặt điện thoại xuống.
“Hoàng Minh, thật ra anh cũng hơi tò mò, sao em lại quen biết ông Thuận?”
Ánh mắt của Đông Hoàng Hải dừng lại trên người của Vũ Hoàng Minh.
Người của nhà họ Đoàn, có một nguyên tắc.
cổ quái.
Ngưỡi bọn họ muốn cứu, có liều mạng họ.
cũng cứu cho bằng được.
Còn người họ không muốn cứu, ngay cả anh có chết trước mặt họ, họ cũng sẽ không thèm nhìn lấy một cái.
“Chuyện này nói thì dài, trước đây em đã…”
Lời nói chưa nói nói hết, thì ba người đàn ông lực lưỡng bước vào quán trọ.
“Phục vụ, gọi món.”
Giọng nói trầm đặc khiến lông mày của ba người Vũ Hoàng Minh khế cau lại.
Thực lực của người mới đến rất mạnh, chỉ từ.
giọng nói này mà nói, thực lực của đối phương tuyệt đối là cấp bậc Thiên Vương.
Ánh mắt bốn người đều không thể không nhìn ba người mới từ cửa bước vào đó.
Hai nam một nữ, tiếng gọi là của người đàn ông ở giữa.
‘Vóc dáng vai u thịt bắp, đang mặc một chiếc.
áo gió màu đen, chân mang giày da màu đen.
“Đến đây!”
Phục vụ vội vàng tiến lên chào hỏi.
“Ba vị khách quan, mời vào trong”
Người đàn ông lực lưỡng hình như cũng phát giác điều gì đó, nghiêng đầu nhìn Vũ Hoàng Minh một cái.
Nhếch mép cưỡi nhẹ, lộ ra hàm răng ố vàng.
“Các vị nhìn chúng tôi như vậy không cảm thấy xúc phạm sao?”