Nhưng…
“Tôi đồng ý!”
Vì Minh Trúc, Vũ Hoàng Minh không còn lựa chọn nào khác.
“Được ào đi, tôi và cậu nói vài Trương Thành Ưng gật đầu, sau đó đi vào phòng.
Vũ Hoàng Minh đứng dậy đi theo sau, chỉ còn lại mấy người từ Đông Hoàng Hải vẫn ngồi đó.
Mấy phút sau, Vũ Hoàng Minh bước ra với vẻ mặt bình tĩnh.
Mấy người Đông Hoàng Hải thấy thế, họ liền biết rằng những gì người bên trong muốn nhất định rất quan trọng.
Nếu không thì Vũ Hoàng Minh cũng không để lộ vẻ mặt như thế.
“Được rồi, lời nên nói tôi cũng đã nói hết, các người phải xuất phát đi, nếu không đi muộn ‘thì cũng không tốt lắm!”
Trướng Thành Ưng cười, những gì nên nói ông ta cũng đã nói hết với Vũ Hoàng Minh.
Về việc liệu anh có làm điều này hay không, nó nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.
“Anh Hoàng Hải, chúng ta đi thôi”
“Trịnh Hoài Lâm, cậu cũng đi theo”
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt anh cuối cùng cũng khá lên một chút.
“Hà?”
“Nhưng mà”
Trịnh Hoài Lâm có hơi lúng túng, không phải sư thúc còn có chuyện gì đó muốn nói với cậu ta sao?
Sao bây gi lại…
“Nhóc, mau đi đi, chuyện nên nói tôi cũng nói hết với cậu ta rồi, cậu đi theo cậu ta là được.”
Trương Thành Ưng nhẹ nhàng vỗ ót của Trịnh Hoài Lâm.
“Vâng, sư thúc!”
Trịnh Hoài Lâm đi theo sau Vũ Hoàng Minh.
Rời khỏi hiệu thuốc, năm người bước đi trên đưỡng lớn.
Có thể là vì thời tiết lạnh nên trên đường rất ít người.
Cơn mưa từ từ nhẹ nhàng rơi, từng cơn gió lạnh thồi qua, cái lạnh làm má người ta đau buốt.
“Cậu Minh, lúc nãy anh và sư thúc nói gì với nhau thế?”
Trịnh Hoài Lâm không khỏi tò mò.
Không riêng gì cậu ta, ba người Đông Hoàng Hài kia cũng rất tò mò.
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại lắc đầu: “Đi vào sẽ nói cho mọi ngưới biết.”
Những gì mà vừa nãy Trương Thành Ưng nói với anh thực sự không thể tin được.
Nhưng bản thân anh không thề không thực hiện.
Nếu đã đồng ý thì phải làm cho đến cùng.
Hơn nữa, nơi đó còn có Hoa Cửu U, là thứ.
quan trọng nhất đề lấy lại trí nhớ cho Minh Trúc.
Cho dù bản thân anh không thể thoát ra thì cũng phải để đám người anh Hoàng Hải mang Hoa Cửu U về.
Thấy Vũ Hoàng Minh không nói lời nào, mấy.
người Đông Hoàng Hải cũng không hỏi nhiều nữa.
Đi về phía xa, nơi có những dãy núi ngập.
tràn sương mù dày đặc.
Bắt đầu đi từ thành cổ, vẫn còn một đoạn nữa mới đến chỗ di tích.
Lấy tốc độ đi của mấy người bọn họ thì cũng phải mất một tiếng.
Hơn nữa, có lẽ đã có rất nhiều người đang đợi ð đó.
Cùng lúc đó…
ð Huế.
“Xuất phát!”
Sð Quân Kim ngồi trên chiếc máy bay chiến đấu, ánh mắt lạnh lùng.
Bên cạnh ông ta là đình Sơn Thần cao hơn một thước.
Long Nhạn ngồi ở vị trí lái, lái máy bay chiến đấu, hết tốc lực tiến về phía trước.
Trong quán rượu Sương Đen.
“Đã sẵn sàng chưa?”
Mai Vương Dã nhìn mười Thiên Vương trước mắt, khóe miệng nỡ một nụ cưỡi lạnh.
Mười Thiên Vương vốn ở trong gia tộc sức mạnh cũng không yếu.
Lần này, di tích mờ ra, anh ta tuyệt đối sẽ không bò qua, cho dù có phải tranh giành với đám gia tộc ờ ần này.
“Sẵn sàng!”
Mười Thiên Vương đồng thanh hô to.
“Mọi người, xuất phát!”
Mai Vương Dã vung tay, mười Thiên Vương bước lên trực thăng.
Còn ông ta ngồi ð vị trí phía trước.
Trận chiến tranh giành di tích sắp diễn ra….