Lúc này đây, An Trấn rốt cuộc ngăn không được nữa.
Cả người liên tiếp lui về sau năm sáu bước, lảo đảo một cái, ngã xuống trên ghế sa lon.
Ngẩng đầu nhìn lại, An Diệp đã bị hai binh sĩ mặc giáp bắt giữ.
“BaI”
“Cứu con!”
“Con không muốn chết.”
Vẻ mặt An Diệp tràn đẩy hoảng sợ, liều mạng ra sức giãy dụa.
Nhưng với sức lực ít ỏi đó của anh ta thì làm sao có thể thoát ra được.
An Trấn lửa giận công tâm, lúc này muốn đứng dậy đánh tới.
Nhưng mà, ông ta vừa bắt đầu cũng đã cảm giác được lòng bàn chân truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt.
Chân của ông ta đã bị phế rồi.
Gân cốt đều bị một quyền kia cắt đứt.
“Cậu dám!”
“Nếu cậu dám giết con tôi, tôi tất nhiên sẽ khiến cậu nợ máu phải trả bằng máu!”
An Trấn đỏ hồng mắt, gắt gao chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh.
Đáng tiếc, Vũ Hoàng Minh cũng giống như không nghe thấy lời uy hiếp của ông ta, anh vung tay lên.
Hai binh sĩ lập tức đã hiểu rõ ý của anh.
Trực tiếp kéo lấy An Diệp đi ra cửa.
Lúc này, An Trấn đứng dậy đánh tới.
Thế nhưng, ông ta mới vừa đi được một bước thì đã ngã trên mặt đất.
“Không!”
“Pằng!”
Một tiếng súng thanh thúy vang lên, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Trần Văn đang đứng bên cạnh Vũ Hoàng Minh bị dọa sợ giật cả thân mình.
Sau lưng toàn bộ đều bị mồ hôi lạnh làm ướt > P.$ đâm.
Thế nhưng, ông ta cũng không dám thay An Trấn nói một câu.
Bằng không thì kẻ chết chính là ông ta.
Thời điểm nghe thấy tiếng súng vang lên, cả người An Trấn đều yên tĩnh trở lại.
“Diệp nhi!”
Đột nhiên, ông ta ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, hai mắt đầy tơ máu gắt gao chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh.
“Cậu có gan thì hãy giết tôi, bằng không thì, tôi nhất định sẽ để cho cậu nợ máu trả bằng máu!”
Ông ta biết rõ, người trẻ tuổi trước mắt này thân phận bất phàm.
Nhưng như vậy thì sao!
Ông ta dám tự sát sao?
Một Hầu gia, ít nhất cũng phải đạt cấp Ngũ Tỉnh Soái mới có thể bỏ qua quy củ trực tiếp đánh chết.
Bằng không thì, sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
“Yên tâm, tôi sẽ đưa ông xuống dưới để gặp con mình, nhưng không phải bây giờ, bởi vì, tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ông!”
Vũ Hoàng Minh ngồi ở xuống ghế sa lon bên cạnh, không nhanh không chậm móc ra một điếu thuốc tự châm cho mình.
Hít sâu một cái, phun ra một làn khói.
“Nói đi, kẻ đứng sau tổ chức Ám Dạ là ai!”
Chỉ một vấn đề, đã làm cho sắc mặt An Trấn điên cuồng biến sắ!
c”Không biết!”
Tựa hồ đã sớm biết rõ An Trấn sẽ nói như vậy, Vũ Hoàng Minh cũng không tức giận.
“Trừ ông ra, còn có hai tên hầu gia Hứa Vĩ, Vương Sơn này.”
“Sau lưng các người, có phải còn có một tên tướng quân trấn giữ hay không?”
Sau khi nghe được những lời Vũ Hoàng Minh vừa nói, An Trấn lập tức đưa ánh mắt rơi vào trên người Trần Văn.
Dường như muốn ăn thịt người.
Trên mặt Trần Văn tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, “An Trấn Hầu gia, tôi khuyên ông hãy nói sự thật đi.”
“Trần Văn! Anh dám bán đứng tổ chứ!
cNgười trong tổ chức nhất định sẽ không bỏ qua anh!” An Trấn quát ầm lên.
Ông ta thật không ngỡ, Trần Văn vậy mà lại bán đứng tổ chức.
Phải biết là một khi đã bán đứng tổ chức thì chỉ có một con đường chết.
“Tôi cũng không còn cách nào khác, tôi nói ra thì còn có thể sống lâu thêm một chút, có lẽ sẽ không chết, nhưng nếu không nói ra, chỉ sợ hôm nay ông cũng sẽ không thấy được tôi.”
Trần Văn trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, ông ta dĩ nhiên biết rõ phản bội tổ chức sẽ có kết cục gì.
Thế nhưng mà, nếu không nói, có lẽ ông ta đã chết ngay từ hôm qua rồi.
“Ông!”
An Trấn hai mắt giăng kín tơ máu, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Ông cũng không cần phải như vậy, Ông nói hay không nói, tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
“Ông nói ra, có lẽ tôi còn có thể cho ông ra đi một cách thống khoái, không nói, tôi sẽ để cho ông nếm thử tư vị của “hình phạt”!”
Hai chữ này vừa thốt ra, không riêng gì Trương Hải Long, kể cả binh sĩ đứng trong phòng khách, Trần Văn cùng An Trấn toàn thân đều run lên!
An Trấn hai mắt đầy sợ hãi nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh.
Ngữ khí run rẩấy nói: “Sao cậu có thể sử dụng “hình phạt”, đến tột cùng cậu là ai?”