“Vương Ma Tâm, lần này anh làm rất tốt, anh muốn gì?”
Vũ Hoàng Minh ngồi xuống, nhìn Vương Ma Tâm đang đứng trước mặt.
Vương Ma Tâm vội vàng cười xấu hồ: “Kẻ nhỏ nhoi như tôi không dám cầu mong thứ gì, có thể làm việc giúp anh, là vinh hạnh của tôi.
Anh ta làm gì dám yêu cầu Vũ Hoàng Minh, có thể sống sót đã là may mắn rồi.
“Nếu đã như vậy, chỉ phiếu ba mươi triệu này là phần thường của anh”
Trong lòng Vương Ma Tâm mừng rỡ, vội vàng khom lưng hành lễ.
“Cám ơn anh Vũ, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc đến chết mới thôi.”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, đứng dậy: “Cái này thì không cần, lần sau nếu còn chuyện như vậy, nhớ báo cho tôi.”
Nói xong, dẫn theo Trương Hải Long rời di.
“Cung tiễn anh Vân”
Vương Ma Tâm khom người sau lưng.
Rời khỏi sàn đấm, Vũ Hoàng Minh dựa vào hàng ghế sau xe.
“Anh Vân, bây gið chúng ta đi đâu?”
“Đến nhà họ Võ”
Khóe môi Vũ Hoàng Minh lộ ra chút ý cười.
Đã sớm cảnh cáo Võ Quân, không ngờ thật sự dám ra tay với tập đoàn Tô thị.”
Vậy thì lần này, đừng trách anh không khách sáo.
Nhà họ Võ, đã không cần thiết tồn tại nữa.
Bốn mươi phút sau.
Trước cửa biệt thự nhà họ Võ, một chiếc xe việt dã dừng lại.
Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long bước xuống xe, nhìn biệt thự sang trọng hơn ngàn mét vuông trước mặt.
“Không hổ là gia tộc hàng đầu của Vân Xuyên, đúng là giàu có.”
Vũ Hoàng Minh cảm thán một tiếng.
Trương Hải Long bên cạnh chỉ yên lặng không lên tiếng, nhưng lại không che giấu được vẻ cạn lời trong ánh mắt.
So với anh Vũ, nhà họ Võ có là cái rắm gì.
Nếu dùng tài sản của anh Vũ mua trang viên như vậy, cho dù ở kinh thành, cũng đủ mua mấy trăm cái.
Càng đừng nói đến nơi nhỏ bé như Vân Xuyên.
“Hai vị, hai người tìm ai?”
Một bảo vệ canh cửa bước lên, đánh giá hai người.
“Chúng tôi tìm chủ tịch Võ Võ Quân, làm phiền thông báo một tiếng, cứ nói là Vũ Hoàng Minh đến thu nợ.”
Bảo vệ kia vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nhà họ Võ là gia tộc đứng đầu Vân Xuyên, sao có thể thiếu nợ đượ!
c Hai người này, chắc không phải đến gây phiền phức đấy chứ?
Nhưng, nếu đến gây phiền phức, đã sớm xông vào rồi, cần gì ở đây nói nhảm với bảo vệ như anh ta.
“Xin đợi chút, tôi sẽ đi thông báo”
Bảo vệ không dám ở lại, trực tiếp vào trong phòng bảo vệ.
Lấy điện thoại vô tuyến, nói rõ tình huống với quản gia trong biệt thự.
Nhận được tin của bảo vệ, quản gia lập tức vào phòng khách.
Lúc này, Võ Quân đang nghỉ ngơi trong phòng khách.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, khẽ cau mày.
“Vào đi”
Quản gia từ ngoài cửa bước vào: “Ông chủ, bên ngoài có một người tên Vũ Hoàng Minh muốn vào gặp.”
Soạt!
Võ Quân lập tức đứng bật dậy.
Nhưng sau đó lại đặt mông ngồi xuống ghế, cảm giác cả người già đi mười tuổi.
“Mời… mời cậu ta vào.”
Quản gia nhìn dáng vẻ anh ta như vậy, trong lòng kinh ngạc.
Đã lâu rồi ông ta không nhìn thấy dáng vẻ ông chủ như thế.
“Vâng!”