Lúc trước cậu Minh yêu câu anh ta và nhà họ Thủy cùng nhau mua lại sản nghiệp nhà họ Mạc để lại, hai người cũng coi như tương đối quen biết.
“Anh Sð, xin hỏi… anh đã tiêu bao nhiêu để có được nhà họ Võ?”
“Tôi muốn… sáp nhập tập đoàn Thủy thị vào tập đoàn Thanh Vân, nhận được… sự bảo vệ của cậu Minh.”
Sở Thanh Nam nghe xong sửng sốt.
Không ngờ hành động lần này của cậu Minh lại thực sự khiến Thủy Thanh Hoa có kế hoạch này.
Tuy nhiên, anh ta không có quyền để đồng ý vấn đề này.
“Chủ tịch Thủy, chuyện này tôi cần phải hỏi cậu Vũ mới biết được, tôi không có quyền đồng ý vấn đề này.”
“Vậy thì phiền anh Sở rồi, hy vọng anh Sở có thể nói vài lời tốt đẹp trước mặt cậu Minh.”
Vào buổi trưa.
Vũ Hoàng Minh đặc biệt đến văn phòng của Tô Thanh Trúc, cùng ăn trưa với cô.
“Thanh Trúc, anh muốn bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta. Bây gið tập đoàn Tô thị đang đi đúng hướng rồi, sau này cũng sẽ không có khủng hoảng. Hôn lễ của chúng ta có phải nên chuẩn bị rồi không?”
Vũ Hoàng Minh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Tô Thanh Trúc.
Anh về được hơn một tháng, đã trải qua quá nhiều chuyện.
Vốn dĩ đám cưới đã được chuẩn bị từ lâu rồi, đến bây giờ lại bị hoãn lại.
Nghe những lời này, Tô Thanh Trúc đang ăn cơm sắc mặt có chút hơi thay đổi, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt trong veo của Vũ Hoàng Minh.
Cuối cùng, một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của cô.
“Được!”
Nhưng sau đó cô có chút xin lỗi, “Nhưng gần đây công ty có chút bận, em sợ là không đi được.”
Vũ Hoàng Minh bật cười, “Không sao, chuyện này cứ giao cho anh là được, dù sao anh cũng không có có việc gì làm.”
Bây giờ, ngoài việc thu thập tin tức của Tổ chức Ám Dạ ra, anh thực sự không có việc gì làm.
Nhân cơ hội này để bù đắp cho đám cưới mà anh đã tiếc nuối hơn sáu năm trời.
“Vậy… được rồi, theo ý anh…”
Mặt Tô Thanh Trúc đỏ bừng, cầm túi xách, lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho Vũ Hoàng Minh.
“Đây là… một chút tiền em tiết kiệm được, chắc là đủ.”
“Nếu không đủ, anh… gọi điện cho em.”
Nhìn thẻ ngân hàng được giao cho mình, không hiểu sao Vũ Hoàng Minh cảm thấy nhức ~«+ mùi.
Tô Thanh Trúc luôn chờ đợi, đợi đám cưới của anh với cô.
Ngay cả tiền cũng đã chuẩn bị xong, tuy không biết trong đó có bao nhiêu tiền, nhưng anh biết cô đã tiết kiệm được một ít tiền.
“Không sao đâu, chỗ anh còn một ít.”
Vũ Hoàng Minh không từ chối, nhận lấy thẻ ngân hàng mà cô đưa cho.
“”ừjm “Đúng rồi Hoàng Minh, lần này anh về nhà, anh có gặp các chú của anh không?”
“Anh có thông báo cho họ không?”
Tô Thanh Trúc đột nhiên hỏi.
Đột nhiên, biểu hiện của Vũ Hoàng Minh thay đổi, nhưng rất nhanh anh khôi phục lại, cười toe toét.
“Đương nhiên rồi, anh đương nhiên là gặp các chú rồi, hơn nữa anh đã thông báo cho họ rồi, em yên tâm đi.”
“Đến lúc đó, họ nhất định sẽ có thể đến dự đám cưới của chúng ta.”
Tô Thanh Trúc không để ý đến sắc mặt anh thay đổi, cười gật đầu.
“Không biết các chú có ưng em không.”
Trên mặt cô có một chút ngại ngùng.
Vào ngày cưới đó, cô có thể gặp người thân của Vũ Hoàng Minh rồi, đây còn là lần đầu tiên cô gặp mặt người thân của Vũ Hoàng Minh.
Giọng điệu của Vũ Hoàng Minh ngưng trệ, rồi mỉm cười: “Nếu họ thấy anh cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, có lẽ họ sẽ rất vui.”
Tô Thanh Trúc ngây người nhìn anh, mím môi cười một tiếng: “Đờ mỡ anh.”
Cùng Tô Thanh Trúc ăn trưa xong, Vũ Hoàng Minh rời khỏi tập đoàn Tô thị.
Sau khi lên xe, sắc mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Trương Hải Long, cậu có phát hiện ra người của đội nào đã sử dụng viên đạn đó không?”
Trương Hải Long trân trọng trao vỏ của khẩu tiểu liên kiểu 68 trên tay mình cho Võ Hoàng Minh.
“Cậu Minh, loại đạn của khẩu súng tiểu liên này có tám đội ở trong nước sử dụng.”