“Việc này không thành vấn đề
“Nhưng mà chắc chắn không phải hiện tại đúng không?” Vũ Hoàng Minh dường như cũng đoán được điều gì đó, mỉm cười.
“Không hổ là cậu chủ, quả nhiên rất thông minh”
Vũ Cuồng biết, Vũ Hoàng Minh đã đoán được bản thân muốn cái gì.
Thông minh tài trí bực này không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần so với những cậu chủ kia trong dòng tộc.
Nếu như cậu chủ trở về dòng tộc, phát hiện...
Vũ Cuồng cũng không dám nghĩ tiếp..
“Tiêu Quân, đối phương đào chiến hào này đã bao lâu rồi?”
Vũ Hoàng Minh mở miệng hỏi.
“Từ sáng sớm hôm qua đến bây giờ, một giờ trước khi anh tới mới dừng lại”
Tiêu Quân cung kính mở miệng nói.
Vũ Hoàng Minh nhìn đồng hồ, tính một chút.
Đổi phương đã dành gần 36 giờ để đào chiến hào, vậy thì bọn họ bày binh bố trận cũng cần khoảng thời gian lâu như vậy.
“Tiêu Quân, Lưu Chí, truyền lệnh xuống.”
“24 tiếng đồng hồ sau để máy bay không người lái tới ném bom vào chiến hào của đối phương!”
Lời này vừa nói ra, đám người Liễu Quân cũng ngây ngẩn cả người.
Ném bom vào...chiến hào?
Đây là thao tác gì vậy?
Tiêu Quân và Lưu Chí cũng ngây ngẩn cả người.
Không phải là ném bom vào kẻ thù sao? Dù cho muốn lấp chiến hào thì cũng có thể ném bom vào bùn đất xung quanh này, sao lại...
“Hoàng Minh, có đúng hay không.”
Liễu Quân còn muốn hỏi gì đó thế nhưng Vũ Hoàng Minh lại cười không nói.
“Ông Quân, yên tâm đi”
“Ông nghĩ tôi sẽ ngu như vậy sao?” Nghe thấy Vũ Hoàng Minh nói như vậy, Liễu Quân cũng không nói gì nữa. Dù sao bọn họ cũng không hiểu đây là vì sao.
Sau khi bộ chỉ huy thảo luận suốt một buổi chiều, sắc trời dần dần tối đen.
Vũ Hoàng Minh và Vũ Cuồng đã đi tập luyện, trong bộ chỉ huy cũng chỉ có ba người Liễu Quân.
“Ông Quân, cũng tới lúc này rồi không phải chúng ta nên tiết lộ thân phận cho tên này sao?”
“Người nọ bên cạnh anh ta có thể đã nhìn ra thân phận của chúng ta”.
Dương Cửu có chút lo lắng, bốn người bọn họ bao gồm cả Đông Phương Ám ở bên trong đều có một thân phận khác.
Trước đó, bốn người vốn là dự định nếu Vũ Hoàng Minh không thể giải quyết được Tỉnh Nam bên đối phương thì bọn họ sẽ xin sự trợ giúp của người phía trên.
Nhưng hiện tại xem ra, hình như không cần.
“Cậu nghĩ tên Hoàng Minh này ngu như cậu chắc?”
“Dù cho anh ta đoán được thân phận chúng ta không bình thường, chẳng lẽ anh ta sẽ nói ra
Liễu Quân tức giận liếc mắt trừng Dương Cửu.
Tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này nghĩ người khác quá ngu xuẩn rồi.
Liễu Quân tin, ngày hôm qua ở sân huấn luyện khi ông ta nói tới kỹ năng bí mật Vũ Hoàng Minh tập luyện, Vũ Hoàng Minh cũng đã bắt đầu hoài nghi thân phận của bọn họ.
Sở dĩ cũng không nói gì ra đó là vì bọn họ có cùng chung kẻ thù.
“Hoàng Minh khẳng định đã đoán được chúng ta có một thân phận khác, thế nhưng thân phận này là gì thì anh ta cũng không biết, người kia bên cạnh anh ta hẳn là cũng không biết” Lư Thụy Lâm cau mày mở miệng nói.
Ngoại trừ một vài người biết thân phận thực sự của họ, toàn bộ Bắc Sơn, bao gồm cả mấy dòng tộc ẩn thể cũng không có mấy người biết rõ.
“Ừ, chuyện này người nhà họ Vũ cũng không biết, chờ sau khi trận chiến này chấm dứt, chúng ta cũng nên trở lại báo cáo”
“Chờ lúc tranh Hải Lam mở ra, chúng ta hẳn là còn có thể thấy người này”
Liễu Quấn mỉm cười, nụ cười có chút bí hiểm.