Nếu có ai không đồng ý, thì anh đành tự mình ra tay.
Lúc hoàng hôn.
“Hoàng Minh, chuyện hợp tác của chúng ta với tập đoàn Thanh Vân đã ký xong rồi.”
Tô Thanh Trúc vui vẻ đẩy cửa ra, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Vũ Hoàng Minh lại không hề bất ngờ.
“Thế à? Vậy thì tốt rối. Như vậy thì đám cưới của chúng ta có thể tổ chức rồi.”
Anh nhếch miệng cười. Anh đã nghĩ đến chuyện đám cưới này từ rất lâu.
Bây giờ Tô Thanh Trúc đã đạt được hợp tác với tập đoàn Thanh Vân.
Hiện giờ tập đoàn Dương thị đã đổi tên thành tập đoàn Thanh Vân. Vậy điều kiện đầu tiên cũng coi như đã hoàn thành.
Giờ chỉ còn lại sính lễ hai mươi tỷ.
Đối với anh mà nói, hai mươi tỷ chỉ là một khoản tiền nhỏ nhặt.
Yêu cầu này hoàn toàn có thể không cần đặt vào mắt.
Nghe thấy lời nói này, sắc mặt Tô Thanh Trúc hơi đỏ lên.
Còn Dâu Tây thì vẻ mặt tò mò nhìn hai người: “Mẹ ơi, sao mặt mẹ đỏ thế?”
Tô Thanh Trúc vừa nghe vậy, mặt càng đỏ hơn.
Cô bước tới bế Dâu Tây lên: “Bời vì mẹ sắp kết hôn với ba đấy.”
Dâu Tây tỏ vẻ không hiểu: “Kết hôn là gì ạ?”
Tô Thanh Trúc đang định giải thích thì Vũ Hoàng Minh tươi cười xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Khi nào con lớn thì sẽ biết.”
“Anh đi nấu cơm cho hai mẹ con.”
Nói xong, anh định đứng dậy đi vào bếp nấu ăn thì Tô Thanh Trúc lại vội vàng nói: “Không cần đâu, tối nay Ánh Ngọc mời ăn cơm rồi.”
Ánh Ngọc?
Trong đầu Vũ Hoàng Minh chợt hiện ra hình dáng một cô gái.
La Ánh Ngọc – bạn thân với Tô Thanh Trúc lúc học đại học, hai người thường như hình với bóng.
“Hôm nay em đã gặp Ánh Ngọc và bạn trai cậu ấy lúc ký hợp đồng với tập đoàn Thanh Vân. Cậu ấy nói rằng đã lâu không gặp, rồi nói cái gì mà muốn mời cơm. Em không thể từ chối, vì vậy đã đồng ý.”
“Vậy vừa đúng lúc, anh không cần nấu cơm nữa.”
Vũ Hoàng Minh cười.
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại Tô Thanh Trúc vang lên.
Tô Thanh Trúc nhận điện thoại nói vài câu rồi cúp máy.
“Ánh Ngọc gọi cho em, bây giờ họ đang ð nhà hàng Lạc Hoa đợi chúng ta rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Thấy bộ dạng vui vẻ của Tô Thanh Trúc, Vũ Hoàng Minh mỉm cười.
Lâu lắm rồi mới thấy cô nhóc này vui đến thế.
Ngoài cửa biệt thự, một chiếc Phaeton mới mua đang đỗ.
Trịnh Hoài Lâm đang đứng bên cửa xe, thấy Vũ Hoàng Minh và Tô Thanh Trúc đi ra thì chào hỏi.
“Cậu Minh, cô Trúc.”
Gọi cô Trúc như thế vì đó là yêu cầu của Tô Thanh Trúc. Nếu không, gọi là bà thì quá già.
“bi thôi, đến nhà hàng Lạc Hoa”
Vũ Hoàng Minh thì không để ý, dù gì tuổi của Trịnh Hoài Lâm cũng không lớn.
“Vâng”
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe đã đỗ ở trước cửa nhà hàng Lạc Hoa.
Tô Thanh Trúc lấy di động goi cho La Ánh Ngọc, nói mình đã tới cửa nhà hàng.
Không lâu sau, một người phụ nữ trang điểm nhẹ đi ra. Trong tay còn cầm một chiếc túi có giá trị, trên cổ thì đeo sợi dây chuyền đá quý mấy trăm triệu.
Từ đầu đến chân chỉ hiện ra hai chữ: Quý bà.
“Đã lâu không gặp, Thanh Trúc.”
Khi La Ánh Ngọc nhìn thấy Tô Thanh Trúc thì tươi cười chào hỏi.
Rồi sau đó khi nhìn thấy đứa trẻ Tô Thanh Trúc đang dắt tay thì mắt càng mở to hơn.
“Đây là con gái cậu à? Thật xinh xắn.”
“Dâu Tây, mau chào dì Ngọc đi con”
Tô Thanh Trúc cũng rất hưởng thụ cái cảm giác con gái được người khác khen.
“Con chào dì Ngọc ạ.”
Dâu Tây rất ngoan ngoãn mà chào một tiếng.
Ánh mắt La Ánh Ngọc đảo qua, cuối cùng nhìn thấy Vũ Hoàng Minh đứng cạnh Tô Thanh Trúc, miệng nhỏ khẽ mở.
“Anh là…?”
“Vũ Hoàng Minh?”
“Anh vẫn chưa chết?”